3
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Dậy rồi à?
Giọng nam trầm vang lên từ phía bếp, anh bước ra, tay cầm ly sữa nóng, mặc áo thun đơn giản, mái tóc còn ướt như vừa mới gội đầu xong.
Lưu Nhược Lam
À… ừm… tôi… tôi xin lỗi vì đã làm phiền... /lắp bắp./
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Thế này mà tính phiền rồi à?...
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Tôi còn muốn chị làm phiền tôi hơn cơ /mỉm cười, đặt ly sữa lên bàn trước mặt cô/
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Uống đi, còn ấm
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Rồi ăn cháo luôn, tôi mới nấu đấy
Cô nhận lấy, hai tay ôm cốc sữa, mùi thơm thoảng lên – như mùi sáng sớm của mùa thu.
Lưu Nhược Lam
Cảm ơn *vẫn cầm ly sữa chưa chịu uống*
Lưu Nhược Lam
Tối qua cậu còn đàn piano cho tôi nghe
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Ừ, chị nhớ được à?
Lưu Nhược Lam
Tôi... nhớ cả cách cậu đặt tay tôi lên phím đàn
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Thế có muốn học nữa không?
Lưu Nhược Lam
Không muốn *lắc đầu điên cuồng, đỏ hết cả mặt*
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Phì, trêu chị xíu thôi
Anh chống cằm, nhìn cô như đang nhìn một bức vẽ chưa hoàn thiện.
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Hôm nay chị có tiết không?
Lưu Nhược Lam
Có… nhưng chắc trễ rồi…
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Vậy ở lại đi
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Ăn xong, tôi chở chị về
Ánh nắng buổi sớm lùa qua khung cửa, in lên gò má cậu một viền sáng trong trẻo.
Cô thấy tim mình như lỡ một nhịp.
Lần đầu tiên… cô không muốn rời đi.
Nhược Lam ngồi yên sau lưng anh, tay bám hờ lấy yên xe.
Dù được ăn cháo và uống sữa, nhưng cơ thể vẫn chưa khỏe hẳn.
Mỗi cơn gió lùa qua là một lần cô rùng mình.
Khánh Phong cảm nhận được.
Xe vừa rẽ qua khúc đường ven hồ, cậu đột ngột thắng lại bên vệ cỏ.
Lưu Nhược Lam
Sao dừng lại?
Anh không trả lời, chỉ cởi chiếc áo khoác nâu đang mặc, xoay người lại.
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Khoác vào đi
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Gió sáng lạnh đấy
Lưu Nhược Lam
Không cần đâu, cậu đang mặc…
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Không sao, tôi quen rồi
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Lam
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Sao chị bướng thế?
Cô giật mình, lần đầu tiên tên cô được một người con trai gọi khá thân mật như thế
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Tôi không thích thấy chị co người vì lạnh
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Chỉ là một chiếc áo thôi, nhưng nếu giúp chị đỡ hơn, thì… mặc lấy, đừng nói nữa
Tay hơi run khi cầm lấy áo.
Là áo khoác da mỏng, hơi rộng, bên trong còn lưu mùi xà phòng và một chút gì đó… rất riêng, rất Phong.
Lúc cô kéo áo che lên ngực, anh mới nổ máy chạy tiếp.
Con đường từ nhà anh đến ký túc không xa, nhưng cũng không ngắn.
Lặng im, chỉ có tiếng gió và tiếng tim ai đập… hơi nhanh.
Tới nơi, cô bước xuống xe.
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Ừm
Lưu Nhược Lam
Thế còn cái áo thì sao?
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Cứ giữ đi
Anh vẫn còn muốn gặp cô, nên không vội lấy lại áo.
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Lưu số tôi đi
Anh móc điện thoại, đưa cho cô.
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Ừm, lưu sao cho dễ nhớ đấy
Cô cầm điện thoại trên tay
Rồi cuối cùng bấm lưu với cái tên [Lam]
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Được rồi
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Tôi về đây
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Chị nhớ ăn uống đàng hoàng, đừng để kiệt sức rồi ngất nữa nhé *lấy điện thoại, cất vào túi*
Lưu Nhược Lam
Lần sau… nếu có ngất… hy vọng lại gặp cậu *lí nhí *
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Nếu vậy, tôi hy vọng lần tới chị chỉ giả vờ ngất thôi /nháy mắt./
Cô che miệng cười, rồi quay người chạy nhanh vào cổng ký túc.
Khánh Phong ngồi lại trên xe một chút, nhìn theo bóng lưng cô gái nhỏ trong áo khoác rộng, tóc còn hơi rối vì đêm sốt.
Có gì đó vừa len vào lòng anh.
Anh về nhà, tắm rửa, thay đồ.
Áo sơ mi trắng, quần tối màu, tóc vuốt nhẹ – không quá chỉn chu, nhưng vẫn chỉn chu hơn mọi khi.
Tin nhắn hiện trên màn hình
Lê Trần Minh Quân [Wn]
💬Tao về nước rồi
Lê Trần Minh Quân [Wn]
💬9 giờ sáng, quán cũ
Lê Trần Minh Quân [Wn]
💬Tới không?
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
💬Tất nhiên là có rồi
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
💬Có chuyện gì à?
Lê Trần Minh Quân [Wn]
💬Ừ, chuyện thú vị lắm.
Lê Trần Minh Quân [Wn]
💬Cả chuyện y học lẫn… chuyện tình của tao /cười khoái chí/
Khánh Phong nhìn tin nhắn, khẽ lắc đầu cười.
Lê Trần Minh Quân – bạn thân anh từ thời cấp ba, du học bên Đức mấy năm nay.
Lâu rồi chưa gặp, nhưng lần nào gặp cũng có biến.
Và anh không biết rằng, cuộc gặp sắp tới không chỉ thay đổi cuộc sống của Quân…
Mà cả của những người liên quan tới Quân – trong đó có cô gái anh vừa đưa về sáng nay.
Quán cà phê “Góc Nhỏ” nằm cuối con hẻm nhỏ gần trường đại học – biển hiệu chẳng nổi bật, chỉ có cửa kính mờ đọng hơi sương và mùi cà phê lặng lẽ thấm trong tường gạch cũ.
Anh chọn chiếc bàn cạnh cửa sổ như mọi khi, gọi một ly latte ít đường, rồi tựa lưng chờ.
Không lâu sau, cánh cửa vang lên tiếng chuông leng keng.
Một bóng người cao, mặc áo len dài tay, tóc nâu gợn, mang theo cái vẻ vừa quen vừa... phiền phức một cách thân thương.
Lê Trần Minh Quân [Wn]
Hello bạn hiền
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Chậc
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Không tệ như tao tưởng đó nha *ánh mắt đánh giá, nhìn từ trên xuống*
Lê Trần Minh Quân [Wn]
Còn sống về tới đây là kỳ tích rồi, ở Đức lạnh teo cơ /phì cười, tháo kính râm ra, đôi mắt nâu sáng lên đầy tinh quái/
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Tưởng mày trụ lâu lắm, ai ngờ rụng sớm
Lê Trần Minh Quân [Wn]
Không, chỉ là nhớ đồ ăn Việt với gái Việt thôi
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Muốn gọi gì?
Lê Trần Minh Quân [Wn]
Đen đá, không đường đi
Lê Trần Minh Quân [Wn]
Như tình duyên tao vậy
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Vẫn màu mè y như xưa
Lê Trần Minh Quân [Wn]
Kệ tao nha mại
Họ trò chuyện như chưa từng có mấy năm xa cách.
Về trường, về công việc, về bạn bè cũ.
Phong vẫn điềm đạm, còn Quân thì như bão nhỏ xoáy vào mọi khoảng lặng.
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Mày tính học tiếp à?
Lê Trần Minh Quân [Wn]
Tao về thực tập
Lê Trần Minh Quân [Wn]
Bệnh viện Đa Khoa số 5
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Đông lắm đấy
Lê Trần Minh Quân [Wn]
Có gái xinh là được
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Tao tưởng mày có người yêu rồi?
Lê Trần Minh Quân [Wn]
Nhiều người từng nghĩ thế
Lê Trần Minh Quân [Wn]
Tao cũng từng nghĩ thế
Lê Trần Minh Quân [Wn]
Nhưng thôi, không ai chịu nổi tao quá ba tháng /nhún vai, hớp ngụm cà phê
Lê Trần Minh Quân [Wn]
Mà nói mới nhớ… *cúi xuống, rút ra trong túi áo một chiếc ví da*
Lê Trần Minh Quân [Wn]
Tao còn giữ cái này
Là một tấm ảnh cũ – 5 đứa chụp chung hồi cấp ba.
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Mày chưa thay ví à?
Lê Trần Minh Quân [Wn]
Tao có thể thay người yêu
Lê Trần Minh Quân [Wn]
Nhưng không thay bạn thân / giọng nghiêm túc bất ngờ/
Phong im một lúc. Rồi cũng mỉm cười.
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Cảm ơn
Lê Trần Minh Quân [Wn]
Không cần cảm ơn
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Nhưng mày phải mời tao ăn sáng
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Mày còn nợ tao hai bữa ở quán nướng năm đó đấy
Lê Trần Minh Quân [Wn]
Tao mất trí rồi / cười khẩy./
Một lúc sau, khi đang trò chuyện về chuyện thực tập, Quân chợt gác chân lên ghế, dựa ngửa ra sau, nhìn Phong từ dưới lên với ánh mắt ranh mãnh
Lê Trần Minh Quân [Wn]
Ê, Phong
Trần Hoàng Khánh Phong [KP]
Gì?
Comments