[Huỳnh Lập × Hồng Tú] [Tula] Blouse Trắng.
Chap 2: Trách nhiệm hay cố chấp?
Đèn huỳnh quang phía trên đầu nhấp nháy lập loè, ánh sáng trắng đục quét ngang gương mặt cậu—vẫn còn dấu khẩu trang in hằn nơi sống mũi, bọng mắt thâm sì, trán rịn chút mồ hôi lạnh.
Điện thoại im lặng, chẳng ai gọi thêm. Không có tiếng giày chạy gấp ngoài hành lang. Không tiếng loa kêu nội soi, cấp cứu hay mổ khẩn. Tạm thời là như vậy.
Cậu khép hờ mi mắt. Gió điều hoà phà nhẹ qua cổ làm Lập co người lại. Một giấc chợp mắt ngắn ngủi thôi…
Thần trí vẫn như đang lơ lửng giữa hai thế giới:
Một bên là hiện thực bào mòn
Một bên là giấc ngủ chẳng bao giờ trọn vẹn
Tiếng tách nước từ ấm đun sôi làm Lập mở mắt. Đầu cậu nặng trịch, cổ họng khô ran. Khi đứng dậy định rót nước, một cơn choáng quét ngang. Cậu vịn vào mép bàn, toàn thân run lên từng cơn. Trán nóng hầm hập, hai thái dương giật thình thịch.
Quỳnh (Y tá lưu hành)
Bác sĩ!
Lập xoay đầu nhìn về phía Quỳnh
Quỳnh (Y tá lưu hành)
Bệnh nhân mổ lúc 4 giờ đang khó thở nhẹ, Minh báo Oxy xuống còn 89% sau 15p rút ống
Lập khựng dậy, đứng không vững, tay phải vịn vào bàn.
Cậu với lấy khẩu trang, đeo lên rồi bước nhanh ra khỏi phòng trực. Chân bước không đều, nhưng cậu vẫn đi.
Trên đường hành lang dài, ánh đèn neon loang loáng ánh sáng trắng lên gương mặt hốc hác của Lập. Mỗi bước đi, mỗi hơi thở đều nặng nề. Nhưng đầu óc cậu thì chỉ chăm chăm nghĩ đến bệnh nhân kia – người vừa rút ống chưa đầy 1 tiếng.
Ngọc Lập
"Nếu tách thở sớm mà tụt SpO2, có thể do phù thanh môn hoặc co thắt... Hoặc cũng có thể do suy hô hấp sau mổ..."
Lập lẩm bẩm, cố phân tích từng khả năng trong đầu
Quỳnh đuổi kịp theo sau cậu
thấy Lập đang loạng choạng, vội đỡ lấy tay cậu:
Quỳnh (Y tá lưu hành)
Bác sĩ!
Quỳnh (Y tá lưu hành)
Anh có sao không?
Ngọc Lập
Không sao...chắc do thiếu ngủ thôi.
Quỳnh (Y tá lưu hành)
Hay là anh quay lại nghỉ ngơi đi
Quỳnh (Y tá lưu hành)
Em đi kêu bác sĩ Thành kiểm tra dùm cho
Ngọc Lập
Bệnh nhân tụt oxy...Để anh xem đã...-
Lập lắc đầu, giọng khản đặc
Quỳnh (Y tá lưu hành)
Anh không đi nổi thì để em gọi bác Thành lên phụ anh
Quỳnh (Y tá lưu hành)
Anh phải nằm nghỉ ngơi một lát, anh mà quỵ xuống trong phòng mổ thì ai đỡ kịp?
Quỳnh (Y tá lưu hành)
Không phải chỉ có ca này
Quỳnh (Y tá lưu hành)
Lỡ một lát nữa có ca mổ gấp nào nữa thì sao?
Quỳnh (Y tá lưu hành)
Sao anh trụ nổi?
Nhưng Lập vẫn lắc đầu, kiên quyết bước đi
Ngọc Lập
Không kịp đâu...Nếu là phù thanh môn thì trễ vài phút nữa thôi là thở lại không được...
Ngọc Lập
Phải can thiệp liền!
Cánh cửa phòng hồi sức bật mở
Mùi cồn sát khuẩn và âm thanh bíp bíp từ monitor ập đến như kéo Lập tỉnh táo lại
Dù cả người nóng hừng hực, da lạnh toát như sắp kiệt sức, cậu vẫn cúi người kiểm tra cổ bệnh nhân, đánh giá nhịp thở, rồi ra y lệnh:
Ngọc Lập
Đặt lại oxy mask. Chuẩn bị khí dung Adrenalin
Ngọc Lập
Theo dõi SpO2 mỗi 5 phút
Ngọc Lập
Nếu không cải thiện..báo ngay, tôi xuống nội soi thanh môn!
Rất may, bệnh nhân đã ổn định trở lại
Mọi người thở phào nhẹ nhõng
Lập từ bước lê đôi chân nặng trĩu của mình quay lại phòng trực một lần nữa
Dưới ánh đèn vàng leo lét của phòng trực, Lập ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế nhựa cạnh cửa sổ. Áo blouse vắt hờ lên vai, tóc tai rối bù, quầng mắt thâm đen lún sâu như dấu hằn của những đêm trắng triền miên. Cậu ngửa đầu dựa vào tường, ánh mắt khép hờ
Gió lùa từ khe cửa sổ làm mớ tóc của cậu bay nhẹ. Cậu ngồi đó, giữa ranh giới của kiệt sức và tỉnh táo, như một chiến binh cố thủ, dù máu đã rỉ từ lòng bàn tay siết chặt lấy áo blouse.
Cậu chợp mắt một chút trên ghế
Khoản 15p sau, cánh cửa phòng trực khẽ mở
Thấy Lập ngủ gật trên ghế
Nhân tiến lại gần xem tình hình của cậu
Nhìn Nhân, Lập theo bản năng liền nói
Ngọc Lập
Bệnh nhân lại khó thở à? Mau, phòng số mấy? /khản đặc/
Với lấy chiếc khẩu trang định đi
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Dạ không có
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Bệnh nhân ổn
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Không sao cả
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Chỉ là em vào để lấy hồ sơ thôi
Vừa dứt lời, cậu liền mất thăng bằng
Nhân liền chạy lại đỡ lấy cậu
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Ô ô ô
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Anh có sao không?
Ngọc Lập
Không sao.. thiếu ngủ ấy mà
Cổ họng khàn đặc, đau rát
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Nóng như cái lò!
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Anh bị sốt rồi đó!
Ngọc Lập
Ừ..chắc nhiễm lạnh..
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Để em báo bác sĩ trực thay cho anh nghỉ..
Ngọc Lập
Không! /gằn giọng/
Ngọc Lập
Ca hồi nãy bệnh nhân còn đang theo dõi hậu mê
Ngọc Lập
Với lại lát nữa có nhập viện thêm thì..
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Anh bị khùng hả?
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Bộ muốn xỉu giữa phòng bệnh luôn hay gì?
Lập im lặng. Cậu không nói ra, nhưng cả người lúc này đang quay cuồng, tim đập như trống dồn, cổ họng nghẹn lại như nuốt phải khói. Nhưng trong cậu vẫn còn một thứ gì đó khiến cậu không thể nằm xuống — trách nhiệm, hoặc cố chấp.
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Em phải gọi bác sĩ trực thay anh!
Ngọc Lập
Đừng..đừng làm ầm..còn có ca ghép tuột lúc trưa
Ngọc Lập
Đừng để BS trưởng biết..
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Anh cứ như vậy nữa thì người ta không cần biết, người ta cũng thấy anh xỉu giữa hàng lang thôi!
Nhân gắt nhẹ, nhưng trong ánh mắt có gì đó vừa lo, vừa bất lực
Lập khẽ gật, môi nhếch lên một chút gọi là cười. Kéo áo khoác lên người, khẽ nhắm mắt trong ánh đèn chập choạng, giữa cái phòng trực lạnh lẽo, nơi đôi lúc giấc ngủ cũng trở thành một điều xa xỉ.
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Tùy anh.
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Nhưng mà nếu có chuyện gì
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Em báo lên cho cả khoa biết luôn đấy!
Ngọc Lập
Anh biết rồi! /khóe môi công lên/
Nhân kéo mền lên đắp lên vai cậu
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Ủa anh?
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Anh chưa ký cái này, với lại anh quên điều thông tin hồ sơ rồi
Ngọc Lập
Đâu đưa đây anh coi
Cây bút trên tay Lập bắt đầu trượt khỏi hàng, vết mực loang nhẹ ra mép giấy, cậu khẽ chớp mắt, rồi lại nhắm nghiền một lúc để giữ cho đầu óc không chao đảo
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Đó đó đó!!
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Cầm cây viết còn không nổi nữa mà được là được sao??
Ngọc Lập
Rồi rồi, anh xin lỗi
Ngọc Lập
Rồi đó, em mang đi đi
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Anh có thật sự ổn không vậy?
Nghe vậy Nhân cũng đem hồ sơ đi
Tiếng quạt trần lạch cạch trên trần nhà hòa vào nhịp thở gấp gáp, nặng nề của cậu
Nhiệt độ cơ thể Lập đã lên cao, cả người như đang bị thiêu đốt từ bên trong. Lớp áo blouse thấm đẫm mồ hôi, dính chặt vào lưng
Mắt Lập mờ dần đi, không rõ vì cơn sốt đang đốt lên trong từng mạch máu, hay vì mí mắt cậu đã không còn đủ sức giữ mở. Tấm mền Minh đắp vắt qua vai vẫn không giúp cậu thấy ấm hơn—ngược lại, từng cơn ớn lạnh như hàng ngàn mũi kim châm cứ xuyên qua lớp vải mỏng, khiến cậu rùng mình liên tục
Bụng dưới âm ỉ đau như có ai xoáy vào, từng cơn một. Cảm giác nóng rát, cộng thêm đau đầu và chóng mặt khiến Lập không thể nào phân định rõ mình đang thức hay mơ.
Tiếng cửa phòng mở kẹt một cái rất khẽ, rồi giọng ai đó vang lên.
Là Ánh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng có phần lo lắng. Cô bước vào, tay cầm theo một bảng theo dõi.
Khi thấy Lập co người lại trên góc ghế, mắt nhắm nghiền, trán bóng mồ hôi, cô sững người
Y tá Ánh
Sao vậy? Anh sốt hả?
Lập mở mắt, ánh nhìn mệt mỏi, đục ngầu vì thiếu ngủ và sốt
Anh hé miệng định trả lời, nhưng cổ họng khô rát chỉ cho phép anh phát ra một tiếng khàn nhỏ như hơi thở:
Ngọc Lập
Ừm..chắc..cảm sơ sơ thôi.
Ngọc Lập
Mệt...xíu là ổn..
Ánh vội vàng đặt bảng theo dõi xuống bàn, tay áp lên trán cậu
Y tá Ánh
Trán anh nóng như lửa như vậy nè
Y tá Ánh
Môi nứt nẻ hết trơn rồi!
Y tá Ánh
Nhân? Anh Nhân đâu? Anh Nhân!!
Cô gọi lớn, vừa lay người Lập vừa quay ra cửa
Nhân trở lại với ly nước ấm và viên hạ sốt trong tay. Nhân nhìn Lập lắc đầu:
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Em biết mà. Anh cứng đầu thiệt luôn đó
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Có ai ép anh đâu, nghỉ thì nghỉ thôi, có gì tụi em cũng lo được mà!
Ngọc Lập
Còn ca buổi trưa..
Lập lặp lại, giọng như gần thì thào
Nhân đưa ly nước cho Ánh, rồi cúi cuống ngồi ngang tầm mắt Lập
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Anh là Bác sĩ, không phải cái máy.
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Anh sốt, đau bụng, mặt mài tái mét vậy rồi còn mổ kiểu gì? Mổ người ta hay mổ chính anh?
Lập không trả lời, nhưng mắt anh nhắm lại thêm một lần nữa, lần này lâu hơn, hơi thở trầm xuống. Người cậu run lên khẽ khàng, hơi nghiêng về một bên như sắp ngã
Ánh luống cuống đỡ lấy vai cậu
Y tá Ánh
Anh tỉnh lại coi!
Y tá Ánh
Em kêu bác sĩ Nội tổng quát xuống khám cho ảnh nha?
Nhân gật đầu, đứng bật dậy:
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Ừ, kêu liền đi!
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Mà nói là khẩn cấp
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Anh ở lại canh ảnh
Căn phòng trực yên tĩnh ban đầu giờ đây đầy ắp tiếng bước chân gấp gáp, tiếng điện thoại bấm nhanh. Còn Lập, trong lúc mọi người đang xoay quanh mình, vẫn ngồi co lại bên vách tường, đôi môi mím chặt chịu đựng. Bên trong lớp blouse nhăn nhúm kia là một cơ thể rệu rã, nhưng bên trong đôi mắt ấy, vẫn là ý chí của một người bác sĩ chưa từng cho phép bản thân được dừng lại.
Diễn hay quá trời=)))))))))
Tôy hành hạ ảnh từ bộ trước qua tới bộ này=))
riết hong biết là fan hay anti nữa
Comments
Chuồn chuồn biết đi 🐾
nóng như cái lò~~
2025-08-15
0