Chap 3: "Đừng lo cho anh nhiều quá."

_______________
Một tiếng "cạch" khẽ vang lên từ phía cửa. Là bác sĩ Tuấn – người từ khoa Nội Tổng Quát được gọi gấp xuống. Anh mặc chiếc áo blouse xanh lơ, tay vẫn còn đeo stethoscope, bước vội đến giường Lập. Nhân vừa thấy Tuấn đã thở phào.
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
May quá
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Anh tới rồi!
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Anh Lập sốt cao, bụng đau âm ỉ, người mệt lả
Tuấn khẽ gật đầu, ánh mắt nghiêm túc. Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Lập, bắt mạch và áp tay lên trán. Cơn sốt vẫn còn cao, da nóng hổi, mồ hôi rịn ra từng hạt như sương.
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Lập
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
nghe anh nói không?
Lập hé mắt, nhìn Tuấn một cách mơ hồ. Mất vài giây mới nhận ra ai đang gọi mình.
Ngọc Lập
Ngọc Lập
Anh Tuấn hả?..
Ngọc Lập
Ngọc Lập
Em không sao đâu..
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Không sao là sao!
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Sốt hơn 39 độ, đau bụng dưới, run người
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Mày tưởng đây là cảm cúm hả?
Tuấn quay lại nhìn Ánh và Minh:
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Chắc viêm ruột hoặc dạ dày cấp gì đó, có khả năng nhiễm trùng
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Đưa lên Nội trú đi, anh cho truyền nước, hạ sốt, kháng sinh!
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Anh có cần em báo cho BS trưởng không?
Ngọc Lập
Ngọc Lập
Không!
Lập bật dậy, rồi lập tức chao đảo như người say. May mà Tuấn đỡ kịp
Ngọc Lập
Ngọc Lập
Đừng
Ngọc Lập
Ngọc Lập
ca ghép ruột trưa nay..em..em vẫn còn chịu được
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Mày mà còn ráng nữa
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Ca sau là người ta ghép ruột cho mày thì có! /Gằn từng chữ/
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Mày nghĩ mày là siêu nhân hả Lập?
Lập khẽ cười, cười run cả người. Nụ cười pha lẫn bất lực và tự giễu:
Ngọc Lập
Ngọc Lập
Chắc em nghĩ vậy thiệt..
Tuấn thở dài, ra hiệu cho Nhân và Ánh cùng phụ
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Đỡ nó lên cáng đi
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Đưa lên tầng 5
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Anh đặt lệnh nhập viện rồi.
_________________
Khoảng không gian phòng bệnh trắng lạnh, nhưng không còn vẻ lo lắng ban đầu. Lập nằm im trên giường, tay cắm truyền, mồ hôi đã được lau sạch, gối đầu êm, trán còn dán miếng hạ sốt. Máy theo dõi bên cạnh phát ra những tiếng bíp đều đều.
Nhân ngồi bệt dưới sàn, lưng tựa tường, mắt lim dim như trực ngủ. Ánh thì ngồi ghé bên giường, tay giữ ly nước cam mát lạnh mới mua dưới căng-tin.
Lập mở mắt. Lần này ánh mắt cậu rõ hơn, tỉnh táo hơn. Dù vẫn còn nhức đầu và mỏi người, nhưng cơn sốt đã hạ, bụng cũng bớt quặn. Cậu nhíu mài nhìn trần nhà trắng toát, rồi nghiêng đầu nhìn sang.
Ngọc Lập
Ngọc Lập
Anh tỉnh rồi..
Ngọc Lập
Ngọc Lập
Mấy đứa đừng ngồi canh nữa..đi về nghỉ đi.. /khẽ nói/
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Nhân (Điều dưỡng hồi sức)
Anh mà còn mở miệng xúi tụi em đi về là em khâu cái miệng anh lại luôn cho anh khỏi nói á anh tin không?
Ánh mỉm cười
Y tá Ánh
Y tá Ánh
Uống nước cam đi
Y tá Ánh
Y tá Ánh
Bổ sung vitamin
Y tá Ánh
Y tá Ánh
Anh ráng ăn miếng cháo nghen Bác sĩ
Lập nhắm mắt, gật khẽ
Cậu không cần nói lời cảm ơn. Chỉ cần thấy những người đồng nghiệp này vẫn bên cạnh mình như vậy, đã là quá đủ.
________
Sau giờ thăm bệnh chiều, phòng bệnh lại chìm vào yên tĩnh. Nhân đã bị gọi về trực gấp. Ánh cũng tranh thủ xuống căn-tin lấy chút đồ ăn cho cả ba. Trong phòng giờ chỉ còn Tuấn và Lập.
Tuấn ngồi ở ghế cạnh giường, lật sơ qua tập bệnh án trên tay.
Lập nằm yên, mắt lim dim tưởng đâu đã ngủ. Nhưng rồi cậu mở mắt, khẽ nói:
Ngọc Lập
Ngọc Lập
Anh làm gì nhìn đăm chiêu dữ vậy?
Tuấn ngẩng lên. Anh nhìn Lập một lúc rồi đặt bệnh án xuống bàn, im lặng vài giây trước khi cất giọng
Tuấn nhẹ nhàng kéo ghế lại gần giường Lập một xíu
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Lập
Ngọc Lập
Ngọc Lập
Dạ?
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Anh không muốn nói lúc mày đang mê man
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
nhưng giờ mày tỉnh rồi thì phải biết
Lập hơi cau mài, ngồi dậy một chút, kéo chăn lên ngang bụng
Ngọc Lập
Ngọc Lập
Sao vậy anh? Có chuyện gì hả?
Ngọc Lập
Ngọc Lập
Anh nói đi, em nghe
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Anh vừa coi lại kết quả xét nghiệm hôm qua. Chỉ số men gan cao bất thường. Chụp CT thì thấy có dấu hiệu viêm gan nhẹ, kèm theo trào ngược dịch mật vào dạ dày. Cộng thêm việc mày bỏ bữa, mất ngủ, uống thuốc linh tinh, lại còn uống nhiều cà phê
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
nên mới sụp nhanh như vậy
Lập im lặng, ngón tay bóp nhẹ mép gối
Ngọc Lập
Ngọc Lập
Không phải ung thư chứ?
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Không
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Nhưng nếu không điều trị dứt điểm, lâu dài sẽ thành mãn tính
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Mà cái gan mày đâu phải chuyện chơi
Tuấn thở dài rồi nhìn thẳng vào mắt Lập
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Anh đã đặt lịch nội soi
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Làm thêm xét nghiệm chức năng gan chuyên sâu
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Tạm thời cho nghỉ khỏi tua ghép, ít nhất một tuần
Ngọc Lập
Ngọc Lập
Không được
Ngọc Lập
Ngọc Lập
Lỡ thiếu bác sĩ thì phải làm sao?
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Lập
Giọng Tuấn bỗng thấp xuống, dứt khoát
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Mày không phải máy móc!
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Mày cứu người, nhưng cũng phải giữ mạng mình
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Không ai cần một bác sĩ gục trong phòng mổ hết
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Anh là bác sĩ phụ trách nội khoa, anh có quyền cho mày nghỉ, và anh sẽ ký giấy cho bằng được.
Cánh cửa phòng khẽ khựng lại, không mở hẳn. Ánh đứng bên ngoài, tay cầm túi cháo trắng vừa mua. Cô tính bước vào thì khựng lại khi nghe tên Lập trong đoạn đối thoại.
Cô im lặng, tim hơi thắt lại khi nghe đến từ viêm gan, chỉ số men cao
Trong phòng,
Lập cười nhẹ, khô khốc:
Ngọc Lập
Ngọc Lập
Rồi rồi
Ngọc Lập
Ngọc Lập
Em nghe anh
Ngọc Lập
Ngọc Lập
Đừng làm căng
Ngọc Lập
Ngọc Lập
Em sẽ nghỉ vài bữa, ăn cháo, truyền nước, ngủ
Ngọc Lập
Ngọc Lập
Giống một bệnh nhân ngoan mẫu mực được chưa? /cười/
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Biết điều đó!
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Tuấn (Khoa Nội Tổng Quát)
Ngoan sớm bớt khổ!
Hai người nhìn nhau, không cười nhưng ánh mắt như dịu xuống
Ánh nhẹ nhàng xoay người đi, không vào phòng nữa. Cô bước dọc hành lang dài, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ. Cô không biết phải lo cho Lập thế nào mới đúng – là đồng nghiệp, là bạn hay… là một điều gì đó đang lớn dần lên từng chút một?
Gió từ cửa sổ cuối hành lang lùa vào, thổi nhẹ mấy sợi tóc vương trên má Ánh. Cô đứng tựa vào lan can, mắt dõi theo bóng chiều loang dần trên sân bệnh viện.
Trời sắp mưa. Ánh đưa tay ôm lấy túi cháo, ngón tay siết chặt, lòng rối như mớ chỉ rối trong ngăn kéo mà cô chẳng biết bắt đầu gỡ từ đâu.
Từ bao giờ, cô lại để tâm đến Lập như vậy?
Là vì những lần cùng cậu mổ xuyên đêm, hay những cái chau mài mỗi khi Lập lặng im nhìn phim chụp của bệnh nhân? Hay là lần cậu buộc lại dây khẩu trang cho cô giữa ca mổ, tay đụng nhẹ vào má, mắt vẫn dán vào ổ bụng trước mặt nhưng giọng lại bình thản: “Giữ kín khẩu trang, đừng để lây vi trùng từ tụi bác sĩ như anh”?
Cô bật cười nhẹ, rồi lại thở dài
Chợt, một tiếng động nhỏ vang lên phía sau. Cô quay lại. Là Khánh – bác sĩ gây mê – đang tựa lưng vào tường, tay đút túi áo blouse, ánh mắt hơi xao động khi nhìn thấy cô.
Khánh (Bác sĩ gây mê)
Khánh (Bác sĩ gây mê)
Không về phòng hả?
Ánh lắc đầu, nhìn xuống đất
Y tá Ánh
Y tá Ánh
Ảnh cần nghỉ ngơi, em không muốn làm phiền
Khánh tiến lại gần, dừng bên cạnh cô, khoảng cách đủ để không chạm vào nhau
Nhưng cũng đủ để cảm thấy hơi thở phả nhẹ trong khoảng không giữa họ
Khánh (Bác sĩ gây mê)
Khánh (Bác sĩ gây mê)
Em biết từ bao giờ?
Y tá Ánh
Y tá Ánh
?
Y tá Ánh
Y tá Ánh
Biết gì?
Khánh (Bác sĩ gây mê)
Khánh (Bác sĩ gây mê)
Về Lập
Ánh quay sang, chạm phải ánh mắt Khánh. Trong đôi mắt ấy, có điều gì đó khó đoán. Không hẳn là ghen, không hẳn là trách, chỉ như một thứ lặng lẽ đang cố che giấu điều không muốn thừa nhận.
Y tá Ánh
Y tá Ánh
Nãy..
Y tá Ánh
Y tá Ánh
Em đứng ngoài đó, nghe hết..
Khánh (Bác sĩ gây mê)
Khánh (Bác sĩ gây mê)
Khánh im lặng một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu, như xác nhận một điều mà bản thân đã biết từ trước
Giọng Khánh nhỏ lại
Khánh (Bác sĩ gây mê)
Khánh (Bác sĩ gây mê)
Lập cứng đầu, nhưng lại yếu lòng
Khánh (Bác sĩ gây mê)
Khánh (Bác sĩ gây mê)
Cái kiểu người chịu đau giỏi mà lại không giỏi nhận quan tâm của người khác
Khánh (Bác sĩ gây mê)
Khánh (Bác sĩ gây mê)
Em đừng nhẹ dạ, cũng đừng thương mà làm khổ mình.
Ánh ngẩng lên nhìn Khánh, nhẹ nhàng
Y tá Ánh
Y tá Ánh
Em không nhẹ dạ, cũng không sợ khổ
Y tá Ánh
Y tá Ánh
Nhưng em thấy tội và thương anh Lập làm sao ý
Y tá Ánh
Y tá Ánh
Mỗi lần nhìn thấy ảnh vác giò lên chạy thụt mạng để cứu bệnh nhân
Y tá Ánh
Y tá Ánh
Rồi nhìn ảnh mồ hôi đầm đìa
Y tá Ánh
Y tá Ánh
Em lại thấy tội
Y tá Ánh
Y tá Ánh
Rồi khi nhìn thấy ảnh kiệt sức, đau đớn
Y tá Ánh
Y tá Ánh
Mệt đến mức như thể sắp chết đi, nhưng vẫn nghĩ đến bệnh nhân, vẫn muốn đến cứu bệnh nhân
Y tá Ánh
Y tá Ánh
Em lại thấy thương.
Khánh thở dài
Khánh (Bác sĩ gây mê)
Khánh (Bác sĩ gây mê)
Lập là vậy đó!
Khánh (Bác sĩ gây mê)
Khánh (Bác sĩ gây mê)
Cẩn thận với Lập.
Khánh (Bác sĩ gây mê)
Khánh (Bác sĩ gây mê)
Cậu ấy là người không bao giờ để mình là gánh nặng của ai.
Khánh (Bác sĩ gây mê)
Khánh (Bác sĩ gây mê)
Nên cũng khó mà hi vọng em à!
Y tá Ánh
Y tá Ánh
...
Y tá Ánh
Y tá Ánh
Em biết rồi
Y tá Ánh
Y tá Ánh
Cảm ơn anh..
Cả hai đứng yên một lúc lâu, rồi Khánh rời đi trước, để lại cô một mình với túi cháo vẫn còn ấm trong tay. Trời bắt đầu đổ mưa.
Và ở phòng bệnh số 5
Lập đang nằm yên trên giường, mắt nhắm nhưng môi vẫn còn mím khẽ. Bên cạnh cậu, bệnh án đã được Tuấn đóng lại, đặt gọn trên bàn. Tiếng mưa gõ nhè nhẹ lên ô cửa kính, như ai đó đang gõ cửa trái tim cậu, từng nhịp một, kiên nhẫn và âm thầm.
Một lát sau, cửa phòng bệnh khẽ mở ra
Ánh bước vào, tay vẫn ôm túi cháo đã hơi nguội. Cô đi thật nhẹ, sợ làm anh thức giấc, nhưng không ngờ đôi mắt Lập đã mở từ lúc nào, dõi theo từng bước chân cô.
Ngọc Lập
Ngọc Lập
Mưa rồi hả?
Lập hỏi, giọng vẫn còn khàn nhẹ vì sốt
Ánh khựng lại một nhịp, rồi mỉm cười
Y tá Ánh
Y tá Ánh
Dạ đúng rồi
Y tá Ánh
Y tá Ánh
Mưa đầu mùa
Y tá Ánh
Y tá Ánh
lạ ghê đang nắng chang chang vậy đó mà tự nhiên đổ mưa
Cô đặt túi cháo xuống bàn, rồi lấy muỗng, thổi nhẹ cho nguội thêm
Lập nhìn cô, không nói gì, chỉ yên lặng. Một cái yên lặng không khiến không khí nặng nề, mà ngược lại bình yên đến lạ
Y tá Ánh
Y tá Ánh
Chao thịt bằm, loại anh hay ăn lúc mổ đêm
Y tá Ánh
Y tá Ánh
Em nhớ nên có đi mua đúng tiệm
Lập khẽ nghiêng đầu, nói đùa
Ngọc Lập
Ngọc Lập
Nhớ thiệt hay là đi ngang thấy rẻ rồi mua?
Y tá Ánh
Y tá Ánh
Có đâu
Y tá Ánh
Y tá Ánh
Bác sĩ lại nghĩ xấu cho em
Ánh lườm cậu, rồi múc muỗng đầu tiên, thổi nhẹ
Y tá Ánh
Y tá Ánh
Nào há miệng ra
Ngọc Lập
Ngọc Lập
Anh tự ăn được mà
Cậu chống tay ngồi dậy, nhưng hành động ấy khiến cơn đau nhói trở lại, Lập hơi nhăn mặt
Y tá Ánh
Y tá Ánh
Ớii
Y tá Ánh
Y tá Ánh
Nè Bác sĩ làm gì vậy?
Y tá Ánh
Y tá Ánh
Đó đó đó thôi thôi!
Y tá Ánh
Y tá Ánh
Đau rồi đó thấy chưa!
Y tá Ánh
Y tá Ánh
Ngoan đi, yên để em đút
Y tá Ánh
Y tá Ánh
Không ai thấy đâu mà mắc cỡ
Lập bật cười khẽ, đầu hơi gật
Cậu hé miệng, nhận muỗng cháo đầu tiên
Vị âm ấm lan xuống cổ họng, xoa dịu cơn buốt ở bụng
Ngọc Lập
Ngọc Lập
Umm..ngon á
Ngọc Lập
Ngọc Lập
Cảm ơn em!
Ánh không đáp, chỉ tiếp tục múc cháo. Trong từng cử chỉ, có sự chăm sóc thầm lặng, không đòi hỏi hồi đáp.
Bên ngoài, tiếng mưa mỗi lúc một nặng hạt
Căn phòng bệnh trắng muốt vẫn sáng đèn, dù trời đã về chiều. Tiếng tim của Lập vẫn đập đều trên máy theo dõi, nhưng lần này, dường như nó đập nhẹ hơn. Không phải vì bệnh… mà vì lòng cậu vừa được xoa dịu bởi một thứ gì đó rất lặng lẽ – như cơn mưa đầu mùa đang gột rửa những ngổn ngang không tên. Có lẽ đã quá lâu rồi cậu chưa được quan tâm. Nhưng Lập cũng không muốn điều đó
Vì đối với cậu, dù là đòi hỏi hay tình nguyện, thì sự quan tâm của người khác chính là định nghĩa cậu đang làm phiền mọi người.
Lập quay mặt ra cửa sổ, thì thầm:
Ngọc Lập
Ngọc Lập
Đừng lo cho anh nhiều quá.
Ngọc Lập
Ngọc Lập
Em là y tá, nhớ không?
Ngọc Lập
Ngọc Lập
Còn nhiều bệnh nhân khác cần em hơn.
Ánh im lặng, đặt muỗng xuống. Cô đứng dậy, chỉnh lại chăn cho cậu
Y tá Ánh
Y tá Ánh
Nhưng chiều nay.. bệnh nhân của em là anh.
Y tá Ánh
Y tá Ánh
Là một y tá
Y tá Ánh
Y tá Ánh
Em có trách nhiệm và nghĩa vụ phải chăm sóc tốt cho bệnh nhân của mình!
Nói rồi, cô quay đi, bước ra cửa. Trước khi đóng lại, cô khẽ nói thêm:
Y tá Ánh
Y tá Ánh
Ngủ đi. Sáng mai em lại ghé!
Cửa đóng lại.
Lập nhìn lên trần nhà rồi nhắm mắt. Bên tai cậu, tiếng mưa vẫn rơi. Và ở đâu đó trong ngực, có một vết nứt rất mảnh vừa được chạm vào - không đau, không gãy... chỉ là đang được sưởi ấm.
_______________
End chap 3
Eo ơi
Bộ truyện này dở lắm hả, sao k thấy ai đọc hết vậy?
Tên truyện là Tula nên là yên tâm, bà Ánh k có cửa đâu:))))
Cmt gì đó đi chứ!!!!!
Hot

Comments

RubyWing

RubyWing

chắc tại đợi ông Tú xuất hiện hơi lâu á bà🫠🫠

2025-08-08

2

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play