[RhyCap/ABO]Pheromone Của Em, Tôi Không San Sẻ
#1 Lớp học mới
Cổng trường vừa mở, học sinh lớp 12A2 đã túa ra như dòng người chảy xuôi, tiếng cười nói rì rầm hòa vào ánh nắng sớm
Một cậu con trai bước qua cổng, áo đồng phục vừa vặn, mái tóc nâu nhạt cắt gọn, vai mang cặp vải đen. Mùi hương nhẹ như quế thoảng qua, không rõ từ cậu hay từ nắng sáng
Gò má cậu ửng hồng vì nắng hoặc vì ngại. Lâu rồi mới có cảm giác người ta nhìn mình nhiều đến thế
Cô giáo chủ nhiệm đẩy nhẹ cánh cửa lớp
Cô giáo
Cả lớp trật tự. Hôm nay có bạn học sinh mới. Em vào đi, giới thiệu một chút
Hoàng Đức Duy [Cap]
*Hít sâu nào...*
Cậu bước lên bục giảng, ánh mắt khẽ liếc qua những gương mặt xa lạ. Có đứa háo hức, có đứa dửng dưng. Có cả vài ánh nhìn… hơi kỳ lạ
Hoàng Đức Duy [Cap]
Em tên là Hoàng Đức Duy. Em chuyển từ Trường THPT Nguyễn Lương. Mong mọi người giúp đỡ
Một tràng pháo tay rời rạc vang lên
Cô giáo
Em ngồi tạm với bạn Mai Linh bàn thứ ba nhé
Cô giáo
//Chỉ tay về phía một cô gái tóc dài, đang vẫy tay cười tươi như nắng//
Đức Duy ngồi xuống, có hơi gượng. Nhưng Mai Linh chủ động kéo ghế, cười nheo mắt
Mai Linh
Tớ là Mai Linh. Ở đây ồn như cái chợ nhưng được cái thân thiện. Cậu thích đọc sách không?
Hoàng Đức Duy [Cap]
*Dễ chịu ghê*
Hoàng Đức Duy [Cap]
//Nhìn qua cửa sổ. Sân trường ngập nắng, cây bằng lăng còn sót vài cánh tím rơi lả tả//
Hoàng Đức Duy [Cap]
*Không khí mới… nhưng không đáng sợ như tưởng tượng*
Lớp trưởng-Khánh Minh
"Ê Mai Linh, nói nhỏ thôi!"
Lớp trưởng-Khánh Minh
"Cô khó chịu mấy đứa ngồi nói nhiều lắm đấy!"
Hoàng Đức Duy [Cap]
/Gãi má, cười trừ/
Hoàng Đức Duy [Cap]
"Xin lỗi… tụi tớ nhỏ giọng lại"
Nhưng cả buổi sáng, tiếng cười rì rầm giữa hai người vẫn không dứt. Ánh mắt vài đứa bạn bắt đầu quay lại, có đứa cười cợt, có đứa nhăn mặt
Cuối buổi, khi tất cả lục đục xếp cặp chuẩn bị về, cô giáo bước vào với ánh nhìn nghiêm túc
Cô giáo
Mai Linh, Đức Duy. Hai em đổi chỗ. Duy xuống ngồi với Quang Anh bàn cuối
Hoàng Đức Duy [Cap]
Quang Anh...?
Một khoảng yên lặng rơi vào lớp. Nhiều đứa nín thở
Ở góc phòng, cậu trai mặc đồng phục sơ mi trắng, tay gác lên thành bàn, ánh nhìn lạnh tanh – hệt một con thú săn đang ngủ đông
Đức Duy quay lại. Lần đầu ánh mắt họ chạm nhau. Cặp mắt màu xám tro ấy, sâu thẳm như nhìn thấu cả mùi quế mỏng manh đang vương trên cổ áo cậu
Hoàng Đức Duy [Cap]
*Rắc rối rồi*
Comments