[Wean×Khang]Thân Xác Của Em, Giá Bao Nhiêu?
Không Còn Lối Thoát
Trời sáng sớm, ánh nắng chưa kịp xua tan lớp sương mỏng, căn biệt thự Lê Gia đã chìm trong bầu không khí nặng nề.
Khang vừa thức dậy, cơ thể vẫn còn mỏi nhừ vì đêm qua bị Long giày vò đến kiệt sức. Cậu khẽ kéo chăn, định bước xuống giường thì nghe thấy tiếng lách cách của khóa cửa.
Không phải người hầu.
Không phải Long.
Mà là… giọng nói run rẩy quen thuộc.
Xin phép… tôi muốn gặp thiếu gia Long.
Đôi chân Khang khựng lại. Đó là mẹ cậu.
Trái tim Khang như bị bóp nghẹt. Cậu lặng lẽ tiến ra gần cầu thang, trốn sau bức tường lớn, từng lời đối thoại bên dưới vọng lên rõ ràng từng chữ.
Trong phòng khách, Phu nhân Lê Gia ngồi trên ghế sofa cao cấp, gương mặt lạnh lùng như tượng tạc.
Bên cạnh là Lê Thượng Long với vẻ mặt khó đoán. Còn mẹ Khang thì đứng thấp thỏm, đôi bàn tay run run đan vào nhau, ánh mắt vừa lo lắng vừa bất lực.
Phu nhân(mẹ Long)
//cất giọng, từng chữ nặng như búa giáng// Số tiền bà nợ, một người như bà sẽ chẳng bao giờ trả nổi.
Phu nhân(mẹ Long)
Con trai bà ở lại đây, coi như là cách duy nhất để giữ cho bà khỏi bị đẩy ra đường.”
Phu nhân(mẹ Long)
//Cúi gằm mặt, đôi vai nhỏ bé run lên.//Tôi biết… Tôi sai khi vay mượn bừa bãi… Nhưng Khang… nó vẫn chỉ là một đứa trẻ. Xin bà, xin thiếu gia Long… đừng đối xử với nó như một món hàng.
Một thoáng im lặng. Sau đó, tiếng cười nhạt của Long vang lên, trầm thấp nhưng đầy châm chọc
Lê Thượng Long
Bà nói vậy… nhưng chính bà đã đem cậu ta đến đây, đặt cậu ta trước mặt tôi, quỳ xuống cầu xin tôi nhận lấy. Nếu không phải món hàng… thì là gì?
Câu nói ấy như lưỡi dao xoáy vào tim Khang, đang đứng lặng người trên tầng hai.
Toàn thân cậu run lên, từng mạch máu như căng ra vì tức giận lẫn tủi nhục.
Mẹ Khang
//nghẹn lời, nước mắt trào ra, chỉ biết khẽ lặp đi lặp lại//Xin các người… đừng làm tổn thương nó… Nó là tất cả của tôi…
Phu nhân(mẹ Long)
//không buồn nhìn bà, chỉ hất nhẹ tay, ra hiệu cho người hầu//Đủ rồi. Bà có thể về. Mọi chuyện sau này… để Long quyết định.
Mẹ Khang bị đuổi đi, bóng dáng gầy gò run rẩy khuất dần sau cánh cửa nặng nề.
Khang không còn chịu nổi nữa. Cậu bước xuống cầu thang, từng bước nặng trĩu, ánh mắt chất chứa lửa giận.
Long ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh nhìn ấy, khóe môi cong thành nụ cười nhạt
Lê Thượng Long
Nghe lén đủ rồi sao?
Phạm Bảo Khang
//siết chặt nắm tay, giọng nghẹn lại//Vậy ra… trong mắt anh, tôi chỉ là một món hàng? Một món đồ mà mẹ tôi mang đến đây để đổi lấy sự bình yên?!
Lê Thượng Long
//đứng dậy, dáng người cao lớn phủ bóng lên thân hình gầy gò của Khang. Anh bước đến gần, chậm rãi đưa tay nâng cằm cậu//Thì sao nào? Ngay từ ngày đầu tiên mày đã đồng ý rồi, không phải sao? ‘Nếu anh muốn’… mày đã nói chính miệng mình.
Phạm Bảo Khang
//hất mạnh tay Long ra, đôi mắt đỏ hoe//Đúng, tôi đã nói thế! Nhưng không phải vì tôi muốn trở thành món đồ chơi của anh! Tôi chỉ muốn cứu lấy mẹ mình! Anh có bao giờ hiểu cảm giác bị ép buộc, bị chà đạp, bị coi thường… nó khủng khiếp thế nào không?
Tiếng hét của Khang vang vọng khắp căn phòng. Tim cậu nhói lên, hơi thở dồn dập, cả cơ thể run rẩy.
Long im lặng một thoáng, đôi mắt tối lại. Rồi bất ngờ, anh kéo mạnh Khang vào lòng, giữ chặt không cho cậu giãy giụa.
Lê Thượng Long
Im đi. Tao không muốn nghe mày nói mấy thứ vớ vẩn đó.
Phạm Bảo Khang
Buông tôi ra! Đồ khốn!” Khang vùng vẫy, nước mắt rơi lã chã. “Anh chỉ coi tôi như công cụ, như hàng hóa! Anh không có quyền—
Lời cậu bị chặn lại bởi nụ hôn cuồng dại của Long.
Nụ hôn ấy không dịu dàng, nó dữ dội, chiếm đoạt, như muốn nuốt trọn hơi thở của Khang. Cậu đấm thình thịch vào ngực Long, nhưng càng giãy, Long càng siết chặt.
Khi buông ra, hơi thở cả hai đều hỗn loạn. Long áp trán vào trán Khang, giọng khàn đặc
Lê Thượng Long
Đúng, mày là món hàng… nhưng là món hàng duy nhất tao muốn giữ cho riêng mình. Món hàng mà cho dù cả thế giới này đổi bằng gì, tao cũng không trả lại.
Phạm Bảo Khang
//sững người. Trái tim như bị bóp nghẹt, vừa đau đớn vừa run rẩy. Nước mắt lăn dài trên má, khẽ thì thầm//Anh… anh điên rồi.
Lê Thượng Long
//khẽ bật cười, nụ cười đầy u tối//Phải. Tao điên rồi, vì mày.
Lê Thượng Long
//ôm Khang chặt hơn, thì thầm bên tai//Mày có thể hận tao, chửi rủa tao, nhưng đừng bao giờ nghĩ đến chuyện rời khỏi tao. Mày thuộc về tao, từ ngày đầu tiên đặt chân vào căn biệt thự này.
Đêm xuống. Khang nằm trong căn phòng quen thuộc, thân thể mệt mỏi, ánh mắt trống rỗng.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu vào, phủ một màu bạc lạnh lẽo lên gương mặt cậu.
Cậu nhớ lại ánh mắt mẹ sáng nay – đầy tuyệt vọng, đầy bất lực. Cậu nhớ lại những lời Long nói – “món hàng duy nhất tao muốn giữ”.
Khang siết chặt chăn, trái tim giằng xé dữ dội. Cậu không biết mình nên hận hay nên khóc, nên rời đi hay chấp nhận.
Trong cơn mê man, Khang nghe thấy tiếng bước chân. Long tiến lại gần, ngồi xuống cạnh giường, bàn tay ấm áp khẽ vuốt ve gương mặt cậu.
Lê Thượng Long
//Trong bóng tối, giọng Long vang lên, dịu dàng hiếm hoi//Ngủ đi… Bảo Khang. Chỉ cần mày còn ở đây, tao sẽ không để ai chạm vào mày. Tao thề.
Khang nhắm mắt lại, giọt lệ cuối cùng rơi xuống gối. Cậu biết, dù muốn hay không, cuộc đời mình từ nay đã gắn chặt với người đàn ông này.
Món nợ… không chỉ còn là tiền bạc.
Mà là nợ tình, nợ máu, nợ cả linh hồn.
Comments
Moe
Ông Long ổng bạo 🙆♀️
2025-08-09
1