Mùa đông miền Bắc năm đó đến sớm hơn mọi năm. Những hàng cây ven đường vừa mới vàng lá đã vội trút sạch, để lại cành khẳng khiu gõ lách cách trong gió bấc. Sáng sớm, hơi thở của người đi đường cũng hóa thành khói trắng mỏng tang, tan biến trong cái rét ngọt ngào đặc trưng.
Đức Duy ngồi trên chuyến xe buýt từ làng lên thành phố. Em nay đã mười sáu tuổi, dáng người cao gầy, cặp má bánh bao khiến ai nhìn vào cũng mê mẫn. Hôm nay trường huyện tổ chức kỳ thi học sinh giỏi, em được chọn tham dự môn Văn.
Xe buýt lắc lư, những bản nhạc xập xình từ radio cũ kỹ vang lên. Đức Duy ôm chặt tập tài liệu, mắt dán ra cửa sổ. Cảnh vật lùi nhanh về phía sau, nhưng trong lòng em lại dâng lên một dự cảm mơ hồ – như thể hôm nay sẽ có chuyện gì đó đặc biệt.
______
Ngôi trường THPT Lê Quý Đôn đông nghịt thí sinh đến từ các xã lân cận. Tiếng gọi nhau í ới, tiếng giày dép gõ rộn rã trên hành lang.
Hoàng Đức Duy
//thả lỏng vai//
Hoàng Đức Duy
//hít một hơi thật sâu//Chỉ cần làm hết sức là được.
Em tự nhủ bản thân.
Cạnh đó, một giọng nam trầm thấp vang lên:
NVPNam
Có thể cho tôi mượn cái bút chì không? Tôi quên mang.
Hoàng Đức Duy
//quay qua//
Khoảnh khắc ấy tim em khựng lại một nhịp.
Người con trai ngồi bàn bên cao lớn, tóc đen cắt gọn, sống mũi thẳng, ánh mắt sâu và tĩnh lặng. Quần áo đồng phục được mặc chỉn chu, phong thái chững chạc khác hẳn đám con trai cùng tuổi.
Quen. Rất quen.
Hoàng Đức Duy
Q-Quang… Anh?!!//giọng run//
Cậu hơi giật mình, rồi nhìn kỹ lại. Một thoáng ngỡ ngàng thoáng qua, trước khi khóe môi khẽ cong lên:
Nguyễn Quang Anh
Đức Duy?
Âm thanh hai chữ ấy như nhát gõ mạnh vào ký ức em. Hình ảnh cậu nhóc cắt tóc húi cua, hay chạy lon ton bên bãi đất trống năm nào chợt sống dậy. Còn bây giờ, người trước mặt đã cao hơn em cả cái đầu, giọng nói trầm hẳn đi, ánh mắt cũng trở nên điềm đạm.
Khoảnh khắc ngắn ngủi, Đức Duy không biết nên vui hay ngượng. Em đưa bút chì
Hoàng Đức Duy
Đúng là cậu rồi… Lâu quá nhỉ. //lí nhí//
Nguyễn Quang Anh
Ừ. Lâu thật.
Quang Anh nhận bút, giọng cậu bình thản nhưng ánh mắt lại sáng lên lạ thường.
Nguyễn Quang Anh
Không ngờ lại gặp cậu ở đây.
Cả hai chưa kịp nói gì thêm thì giám thị vào lớp, phát đề thi. Không khí nghiêm túc bao trùm, chỉ còn tiếng lật giấy và tiếng bút sột soạt.
_____
Tan thi buổi sáng, Đức Duy ra sân trường, hít thở luồng gió lạnh. Em kéo khăn len lên cao che kín cổ. Đang loay hoay tìm chỗ nghỉ thì một bàn tay bất ngờ vỗ nhẹ lên vai.
Nguyễn Quang Anh
Đi ăn trưa cùng không?
Hoàng Đức Duy
//ngập ngừng//ừm cũng được.
Họ ghé vào quán phở đầu phố. Quán nhỏ, bàn ghế gỗ cũ, hơi nước nóng hổi tỏa nghi ngút, át cả mùi lạnh ngoài đường.
Ngồi đối diện, Đức Duy mới có dịp nhìn kỹ Quang Anh. Cậu giờ trông chững chạc hơn nhiều, vai rộng, sống mũi cao, đôi mắt đen tĩnh lặng nhưng có lúc lại ánh lên tia ấm áp. Cái vẻ ngoài ấy khiến cô bối rối – như thể cậu là một người khác hẳn cậu bé làm diều năm nào.
Nguyễn Quang Anh
Cậu học trường nào?
Hoàng Đức Duy
Trường huyện, vẫn ở làng thôi. Còn cậu?
Nguyễn Quang Anh
Trường thị trấn. Chuyển lên từ năm lớp 6.
Hoàng Đức Duy
//cười nhẹ//Biết rồi, từ ngày cậu đi, cái bãi đất trống buồn hẳn.
Nguyễn Quang Anh
//thoáng sững rồi bật cười//Tớ cũng nhớ bãi đất đó. Nhớ cả… cái diều đứt dây.
Câu nói làm cả hai cùng im lặng một lúc. Không khí ngập trong hơi phở nóng, nhưng trái tim Đức Duy lại thấy se se lạnh.
_____
Chiều hôm đó, khi thi xong buổi thứ hai, cả nhóm học sinh chuẩn bị ra về. Đức Duy đang chờ xe buýt thì nghe tiếng gọi:
NVPNam
Đức Duy.
Em quay lại, thấy hai chàng trai đang tiến đến. Một người cao lớn, nụ cười rạng rỡ – Quang Hùng, anh họ bên ngoại của cô. Đi cạnh anh là một người nhỏ nhắn, ánh mắt thông minh – Thành An, bạn thân của Quang Anh.
Hoàng Đức Duy
Anh Hùng? Anh cũng đến thi à?
Lê Quang Hùng
Ừ, anh thi Hóa. Còn đây là An – bạn thân của Quang Anh. Hai đứa nó thân như hình với bóng từ hồi cấp 2.//cười,khoát vai Quang Anh//
Đặng Thành An
//gật đầu chào//Hóa ra cậu là Đức Duy, cậu bạn hồi nhỏ mà Quang Anh hay nhắc.
Hoàng Đức Duy
//thoáng đỏ//Quang Anh… nhắc gì cơ?
Đặng Thành An
//cười khẽ//Không nói đâu, sợ có người ngại.
Quang Anh huých nhẹ vai bạn, ra hiệu im lặng. Cậu quay sang Đức Duy, giọng bình thản:
Nguyễn Quang Anh
Xe buýt đông lắm. Để tớ đưa cậu về.
Đức Duy thoáng do dự, nhưng rồi gật đầu. Trong lòng em lại dâng lên một cảm giác khó tả, vừa lạ lẫm, vừa thân thuộc. Như thể quãng thời gian xa cách mấy năm chỉ là một giấc mơ, còn người bạn thanh mai ấy vẫn ở ngay đây, chỉ khác là… đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Trên đường về, gió đông rít qua những hàng cây, cuốn theo cả mùi rơm khô từ cánh đồng xa. Đức Duy ngồi sau xe, khẽ ôm lấy vạt áo khoác. Tim em đập dồn dập, từng nhịp rõ ràng.
Ngày đông ấy, họ gặp lại. Và cũng từ khoảnh khắc ấy, hành trình mới âm thầm bắt đầu.
Comments