[RhyCap] Sincere Love?

[RhyCap] Sincere Love?

#Chap 1

Tiếng ve râm ran như muốn xé toạc bầu trời đầu hạ. Con đường đất đỏ dẫn vào làng mờ mịt trong ánh nắng vàng nhạt và mùi rơm mới. Ở cuối con đường ấy, có hai ngôi nhà mái ngói đỏ san sát nhau, chỉ cách một hàng rào chè xanh thấp ngang hông.
Đức Duy khi đó mới tám tuổi, tóc c.ắt gọn gàng, đôi mắt tròn đen láy. Em đang ngồi chồm hổm bên hiên, hí hoáy buộc những chiếc lá chuối thành hình con châu chấu, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu để ngắm “tác phẩm nghệ thuật” của mình.
Bên kia hàng rào, một cậu nhóc tầm tuổi em,tóc cắt húi cua, quần đùi lấm bùn, đang lom khom buộc dây diều. Cậu là Quang Anh – hàng xóm, cũng là bạn chơi từ khi mới biết đi. Mối quan hệ của họ đơn giản như ly nước mát giữa trưa hè: tự nhiên, trong veo, chẳng cần cố gắng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ê Đức Duy !! Ra đây
tiếng gọi của Quang Anh vang lên, giọng khàn khàn đặc trưng trẻ con.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Làm gì?
Em ngẩng lên,nheo mắt vì ánh nắng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thả diều. Tao mới làm cái diều to bằng cái quạt mo nhà mày!
*cho ai chưa biết : Quạt mo là một loại quạt truyền thống được làm từ mo cau, phần bẹ của cây cau, thường được sử dụng để làm mát. Quạt mo có nguồn gốc từ dân gian và thường được làm thủ công. Cre : gg*
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//chống nạnh//Mày lại khoe. Lần trước mày làm cũng to, nhưng bị gió cuốn mất. Nhớ không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//gãi đầu//hì hì… Thì lần này tao buộc dây chắc hơn. Mày ra coi đi, gió đang đẹp lắm.
Chỉ cần nghe đến chữ “thả diều”, Đức Duy đã quẳng ngay đám châu chấu lá sang một bên, chạy vòng qua cổng sang sân nhà Quang Anh. Hai đứa hí húi kéo diều ra bãi đất trống sau làng. Bãi đất ấy mùa này tràn ngập cỏ may, thi thoảng có vài con bò thong thả gặm cỏ, chẳng thèm để ý đến lũ trẻ.
Quang Anh giữ diều, Đức Duy cầm cuộn dây. Cậu chạy trước, em chạy theo, cả hai cười vang giữa tiếng gió rít qua tai. Cánh diều dần vút lên cao, lượn vòng trong bầu trời xanh như được gột rửa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thấy chưa? Lần này bay ngon lành!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//khoe, ngực ưỡn ra như chú gà trống//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//mím môi nhưng không giấu được nụ cười//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừ, được đấy. Nhưng tao giữ dây nhé, mày mà giữ là mất lần nữa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cái này là tao làm, tao phải giữ chứ!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không, tao giữ mới may.
Hai đứa tranh nhau, dây diều căng ra, rung lên từng nhịp. Cuối cùng, chẳng ai chịu nhường, và kết quả là… rắc! – sợi dây mỏng manh đứt ngang.
Cánh diều mất lực giữ, chao đảo rồi rơi xuống bãi ngô bên kia con mương.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thấy chưa? Tại mày đó!//đồng thanh//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thấy chưa? Tại mày đó!//đồng thanh//
cả hai đồng thanh, rồi im bặt, nhìn nhau. Một giây sau, cả hai phá lên cười, quên mất chuyện vừa trách móc.
Tuổi thơ ở làng nhỏ cứ thế trôi qua với những trò nghịch ngợm. Hai đứa đi mót lúa sau mùa gặt, câu cá ở ao sau nhà, hay ngồi trên bờ đê ngắm hoàng hôn tím rịm. Cũng có những ngày giận nhau vì mấy chuyện vớ vẩn như “ai đá bóng hay hơn” hay “ai được bác Tư cho nhiều kẹo hơn”, nhưng sáng hôm sau lại kéo nhau đi học như chưa từng cãi vã.
Năm lớp 5, cả hai cùng vào đội học sinh giỏi của trường. Quang Anh học Toán, Đức Duy học Văn. Em hay trêu:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sau này mày làm nhà khoa học, tao làm nhà văn, rồi mày phải nhờ tao viết sách về mày đấy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhún vai//Tao chẳng cần nổi tiếng, miễn là… à thôi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Miễn là gì?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không nói đâu.//quay đi//
Cậu quay đi, để lại Đức Duy đứng đó.
Nhưng rồi năm đó, có một tin thay đổi tất cả: bố mẹ Quang Anh quyết định chuyển lên thành phố để tiện công việc.
Ngày Quang Anh đi, trời mưa tầm tã. Đức Duy đứng bên hiên nhà, ôm chặt con châu chấu lá em tự tay làm, đưa cho Quang Anh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cầm đi. Để mày nhớ tao.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhận lấy//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//ngập ngừng//Mày… nhớ giữ gìn sức khỏe. Tao sẽ quay lại.
Cậu nói “quay lại” bằng giọng chắc nịch, như thể chỉ là chuyện một, hai tháng. Nhưng cả hai đâu biết rằng, quãng đường từ làng nhỏ đến thành phố không chỉ là vài chục cây số – nó còn dài bằng cả tuổi thiếu niên của họ.
_____
Đức Duy vẫn ở lại làng, lớn lên giữa tiếng ve mùa hạ, mùi khói rơm mùa gặt, và những buổi chiều một mình ra bãi đất trống, ngẩng lên bầu trời rộng mênh mông. Em vẫn nhớ hình ảnh cậu bạn cười hồn nhiên, tay giữ dây diều, mắt sáng rực như ánh nắng.
Quang Anh ở thành phố, cuộc sống bận rộn và nhiều thứ mới mẻ. Cậu vẫn giữ con châu chấu lá trên bàn học, dù nó đã ngả màu vàng úa. Mỗi lần nhìn, cậu lại nhớ đến bãi cỏ may, nhớ tiếng cười vang giữa đồng gió lộng, và nhớ đến người con trai luôn chạy theo mình.
Không ai nói ra, nhưng sợi dây giữa họ – dù đã kéo căng, thậm chí có lúc tưởng đứt – vẫn chưa bao giờ biến mất.
_________
bongg
bongg
Tính không viết đâu nhưng mà thôi..
bongg
bongg
Thử sức vậy 🥹
bongg
bongg
Không thấy hay thì thông cảm cho tớ ạaa 💗
bongg
bongg
‼️TRUYỆN KHÔNG H‼️
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play