[ BOBOIBOY ] Tiếng Gọi Phía Sau
Chương 2 : Nhìn lại để nhớ
Sân bay quốc tế ken chặt người.
Âm thanh trộn lẫn như thể cả thế giới đang thở gấp: tiếng loa gọi chuyến, tiếng bánh vali lăn lạo xạo, tiếng trẻ con mè nheo, cùng tiếng chia tay nhẹ tựa kim loại lạnh va vào nhau.
Aylen kéo tay áo dài xuống, khéo che phần cổ tay trống trải
Tay còn lại giữ chặt quai balo, như thể nếu buông ra, cô sẽ trôi tuột khỏi thời khắc này.
Cô đứng nghiêng về phía mẹ, mắt dõi theo bảng giờ bay đang nhấp nháy liên tục — những ký tự đèn led đổi số như một nhịp tim bị rối loạn.
Sahra Marel [ Mẹ Aylen ]
// nhỏ giọng // Con chắc rồi chứ?
Aylen Marel
// gật đầu // Vâng. Ông nội cũng muốn vậy mà.
Cha cô đứng cạnh, trầm mặc như tượng đá.
Ông chỉ đưa cho cô một cuốn sổ bìa da cũ, viền đã sờn, từng là của ông.
Yeen Marel [ Cha Aylen ]
Ghi lại những gì con thấy. Những thứ không thể nhớ bằng đầu thì nhớ bằng tay.
Mắt cô không rớm nước, nhưng đáy lòng lại chùng xuống như mặt hồ trước một cơn giông.
Cô biết, đây không phải một chuyến đi nghỉ.
Đây là hành trình trở về — không phải trở về một nơi, mà là trở về một phần con người cô từng bị rơi rớt lại đâu đó.
Sahra Marel [ Mẹ Aylen ]
Khi đến nơi, nhớ nhắn cho mẹ nha //xoa đầu//
Một cái ôm nghiêng nhẹ dành cho mẹ, chỉ đủ để chạm, nhưng đủ để giữ ấm.
Chừng đó thôi cũng là nhiều, vào lúc người ta không chắc lần sau sẽ ôm nhau thế nào.
Cô bước qua cửa soát vé. Không ngoái lại.
Trên máy bay – độ cao 35.000 feet
Tiếng động cơ ù đều như một giấc mơ bị kéo căng.
Hơi lạnh nhân tạo phả đều, trùm lấy khoang hành khách như một tấm chăn vô hình.
Aylen ngồi cạnh cửa sổ, ghế sát cánh
Bên cạnh cô là một người phụ nữ lớn tuổi, đã ngủ từ lúc máy bay vừa ổn định.
Aylen Marel
// tháo tai nghe //
Mọi âm thanh lùi xa, chỉ còn tiếng gió nhẹ rít qua cánh máy bay — âm thanh mong manh như một mảnh giấy bị xé dài.
Trang đầu có một dòng chữ bằng nét mực nghiêng của cha
“Viết những điều con chưa hiểu. Vì hiểu là một hành trình.”
Cô cầm bút. Nhưng chưa viết.
Mắt cô dõi ra khung trời bên ngoài — mây trắng xếp tầng như những dòng ký ức bị ép nén lại.
Malaysia. Một cái tên không còn lạ, nhưng chưa từng đủ gần.
Cô đã từng sống ở đó, từng nói những từ tiếng Mã Lai đầu tiên bằng giọng trẻ con, từng chạy quanh một quán cà phê nhỏ có mùi ca cao lan trong gió...
Nhưng tất cả như ký ức trên phim âm bản — chưa rửa, mờ và thiếu ánh sáng.
Cô nhớ một lần từng hỏi ông nội
Aylen Marel
Con phải trở lại đó thật sao?
Harun Marel [ Ông nội Aylen ]
Có những mảnh ghép không thuộc về nơi con đang sống. Nhưng chúng vẫn thuộc về con.
Có thể đến giờ cũng chưa hiểu hết
Nhưng ánh mắt ông khi ấy không để lại chỗ cho nghi ngờ. Nó không cần được giải thích.
Tầm nhìn cô rời khỏi bầu trời ngoài kia, dần chìm vào những hoài niệm chưa trọn hình
Tok Aba có còn nhớ cô không? Căn nhà cũ ấy có còn thơm mùi ca cao rang vào buổi sớm? Liệu quá khứ có đang đợi cô ở một ngóc ngách nào đó – sẵn sàng trỗi dậy?
Sảnh đến tại sân bay quốc tế Kuala Lumpur đông người nhưng không ồn ào
Ánh đèn vàng mờ phản chiếu trên nền đá nhẵn lạnh, rọi lên bước chân vội vã.
Mùi café mới rang lẫn trong không khí ẩm đặc trưng của miền nhiệt đới, khiến Aylen có cảm giác như hít vào một phần ký ức cũ chưa kịp tiêu tán
Cô kéo vali bằng một tay. Tay còn lại, dù đã cố giữ bình tĩnh, vẫn hơi run vì một thứ cảm xúc không gọi được tên — không hẳn là sợ, cũng chẳng hoàn toàn háo hức
Giống như cảm giác đứng trước cánh cửa từng quen thuộc, nhưng không chắc liệu bên trong còn là căn phòng cũ
Lần đầu tiên cô thực sự “trở về”.
Một giọng nam trầm, ấm và lạc quan vang lên từ phía sau lưng
Tok Aba
Cháu là Aylen phải không?
Aylen Marel
// ngoảnh lại //
Một người đàn ông trung niên, dáng người nhỏ nhắn, mắt sáng, đeo kính, đang mỉm cười.
Trên tay ông là một tấm biển nhỏ: “AYLEN – WELCOME HOME”
Người bạn thân thiết của ông nội. Chủ quán ca cao nổi tiếng trên đảo Rintis, người mà cô từng nghe nhắc đến như một phần tuổi thơ — dù trong trí nhớ của cô, hình ảnh ông chỉ là mảng màu nhòe trong một tấm tranh cũ.
Tok Aba
//bước lại gần// Cháu lớn rồi... Nhìn giống mẹ và ba lắm
Cô khẽ mỉm cười, má hơi ửng lên. Không phải vì ngượng, mà vì một cảm giác kỳ lạ — ấm áp nhưng mong manh
Aylen Marel
Cháu không nghĩ là ông nhận ra.
Tok Aba
// cười // Dĩ nhiên là nhận ra. Ai quên được đứa nhỏ hay lén lút tìm hạt ca cao sống ăn vụng chứ?
Câu nói như mũi kim chạm vào mạch máu của ký ức
Aylen bỗng cảm thấy lòng mình nhói lên — nhưng là cái nhói của một điều gì đó đang dần sống lại.
Không phải vì lời kể của người khác. Mà vì chính ông — ông nhớ cô.
Tok Aba
// cúi người, xách giúp vali //
Aylen Marel
// giật mình //
Aylen Marel
Ô-ông ơi.. để cháu cầm đi ạ // tiến tới //
Tok Aba
lâu lâu cháu mới về. Nhiêu đây có gì đâu
Aylen Marel
Cháu cảm ơn ông.. nhưng mà có lẽ để cháu cầm vẫn được ạ.
Cô nhanh nhảu tiến tới tranh chiếc vali với ông Aba
Một thoáng bất ngờ lướt qua trong mắt ông rồi dịu xuống
Tok Aba
Nhà không xa. Ông chở cháu về. Và chắc chắn, sẽ có một ly ca cao nóng đang đợi đó..
Aylen Marel
Vâng // gật đầu //
Trong khoảnh khắc ấy, giữa hành lang lấp loáng ánh đèn và bước chân tấp nập, cô thấy mình không còn lạc lõng.
Người đàn ông này — không phải máu mủ, không phải gia đình — nhưng lại mang theo một điều gì đó khiến cô thấy... an toàn.
Như thể trong dòng hỗn loạn của ký ức, có một sợi chỉ đã bắt đầu nối lại.
Trước khi bước ra cửa sân bay, cô khẽ ngoái đầu nhìn lại.
Không phải để tìm người, mà để khẳng định chính mình.
Dẫu chưa rõ điều gì đang chờ phía trước, nhưng lúc này, điều duy nhất cô cần biết: mình đã về đúng nơi.
Đôi lời gửi gắm : Có những nơi ta không nhớ nổi bằng trí óc, nhưng vẫn nhớ rõ bằng trái tim.
Comments
✧Su✧
dịu qué ><
2025-08-03
1