2

Đêm ấy, khi quay về căn hộ riêng, Kiều đứng lặng trước gương. Cô tháo khẩu súng khỏi hông, cởi bộ vest, lau sạch từng vết bụi vô hình. Trên cổ tay trái, một vết sẹo mảnh như sợi chỉ. Cô nhìn nó rất lâu. Không phải vì nhớ. Không phải vì hối hận.
Chỉ là… đêm mai có thể sẽ là lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông sẽ thay đổi cuộc đời mình. Mà cô chưa hề biết điều đó.
Venezia - Ý
Một đêm đầu tháng Ba. Thành phố sương mù cổ kính như bước ra từ ký ức của thế kỷ trước, những con kênh chảy lặng lẽ, ánh đèn vàng hắt từ ban công những tòa nhà cổ soi xuống mặt nước như vỡ ra nghìn mảnh vàng vụn. Lâu đài Scarlatti tòa dinh thự nằm trên một hòn đảo biệt lập ngoài rìa thành phố được canh gác cẩn mật. Tối nay, nơi này không dành cho giới thượng lưu, mà là nơi hội tụ của quyền lực ngầm thật sự.
Kiều bước ra khỏi xe, mái tóc búi cao, bộ váy đen tuyền ôm sát tôn lên dáng người thanh mảnh nhưng sắc như một lưỡi dao được giấu kỹ. Cô không đeo trang sức. Không cười. Chỉ có ánh mắt lạnh, sâu, và không để ai đọc được.
Trần Minh Hiếu đi bên cạnh cô, vest đen, cà vạt lụa, mùi thuốc lá bạc hà thoang thoảng quanh vai áo. Hắn nghiêng đầu về phía cô, thì thầm:
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Nhớ lời anh dặn
Kiều gật đầu. Chỉnh lại găng tay rồi bước vào đại sảng
Bên trong, tiếng nhạc cổ điển vang lên nhẹ nhàng từ một dàn violin sống. Đèn chùm pha lê thả ánh sáng trắng xuống sàn đá cẩm thạch bóng loáng. Những tên trùm khét tiếng của thế giới ngầm Ý đứng rải rác, tay cầm ly rượu, miệng cười nhưng mắt luôn dò xét.
Kiều không thấy hứng thú. Mọi người ở đây, dù mang danh trùm, đều đã cũ kỹ và đoán được. Ngoại trừ một người.
Hắn đứng cạnh ban công tầng hai, tay cầm ly rượu vang đỏ sóng sánh. Ánh đèn chiếu vào hắn từ phía sau, khiến khuôn mặt chìm một nửa trong bóng tối.
Trần Đăng Dương – ông trùm mafia băng đảng La Notte nổi tiếng trong giới ngầm không chỉ vì những phi vụ buôn lậu quy mô lớn mà còn bởi cách hắn dứt khoát xóa sổ nhiều băng nhóm đối địch. Dù máu lạnh và tàn nhẫn, Dương luôn giữ chặt luật chơi của thế giới mafia Ý – danh dự, trật tự, và tuyệt đối không phản bội. Từng là ông trùm nổi tiếng ở Roma nhưng…
Ánh mắt họ chạm nhau chỉ trong một giây. Kiều không chớp mắt. Hắn cũng vậy. Dương nhếch nhẹ môi. Một nụ cười không rõ nghĩa. Kiều không quen bị ai đọc vị. Nhưng với hắn ánh mắt ấy không dò xét, không ngạc nhiên. Chỉ… bình thản. Như thể đã từng thấy cô từ lâu.
Hiếu lên tiếng trước
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Đăng Dương
Giọng không lớn, nhưng đủ để mọi người ngừng câu chuyện trong tay và quay về phía họ.
Dương quay lại, bước xuống từng bậc thang, mỗi bước đi đều thong thả, vai thẳng, cằm nhấc nhẹ không hề e dè.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Trần Minh Hiếu. Vinh hạnh
Hai người bắt tay, một cái bắt tay đầy ngờ vực và thăm dò. Rồi Dương chuyển ánh nhìn sang Kiều.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đây là…?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Người của tôi
Nụ cười trên môi Dương khựng lại một chút. Kiều cảm thấy điều đó, dù hắn che rất nhanh. Dương gật đầu.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Một lưỡi dao biết đi. Cô nổi tiếng đấy
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Chỉ trong giới mới nghe tên tôi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi nghe. Và thấy cô lạnh lùng. Gọn gàng. Không thừa một nhát
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Tôi không thích nói chuyện với người chưa từng chứng kiến
Kiều đáp lại, giọng nhẹ nhưng sắc như sợi dây thép mảnh. Dương bật cười khẽ.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vậy thì mong sẽ có dịp. Có thể là lúc cô cầm dao. Cũng có thể là lúc tôi cầm súng
Không gian như ngưng lại. Một sự căng thẳng lan nhẹ giữa ba người như khói thuốc bắt đầu bén vào dầu. Hiếu lùi một bước, giơ tay chắn nhẹ trước Kiều vô thức. Dương thấy điều đó, và trong một thoáng, ánh mắt anh ánh lên thứ gì đó giống như thích thú.
Sau màn đấu khẩu nhẹ giữa ba người, không khí trong đại sảnh dần trở lại như cũ. Nhưng Kiều thấy mình không còn hòa vào bữa tiệc được nữa. Cô cầm ly rượu, đứng cạnh lan can tầng hai, nhìn xuống những gã đàn ông cười nói phía dưới, tai lắng nghe tiếng vĩ cầm, mà đầu thì đầy nhiễu loạn.
Không phải vì nội dung cuộc trò chuyện. Mà vì ánh mắt đó – ánh mắt của Dương.
Cô đặt ly xuống, bước ra khỏi sảnh chính, đi theo lối hành lang dẫn đến khu vực nhà vệ sinh và phòng riêng của khách mời. Mỗi bước chân vang lên trên nền đá cẩm thạch mát lạnh, tiếng giày cao gót va nhẹ nghe như gõ nhịp trong lòng.
Im ắng. Mờ tối. Và không có người
Cho đến khi cô rẽ qua một góc hành lang. Và đụng phải Dương.
Không phải vô tình. Cô nhận ra ngay. Hắn đứng dựa lưng vào tường, hai tay đút túi quần, như thể đã chờ ở đó từ trước.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cô định đi đâu mà không có người bảo hộ vậy?
Giọng hắn vang lên, trầm và khàn, mang chút giễu cợt. Kiều dừng lại, mắt lạnh như mọi khi:
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Tôi không phải thứ cần bảo vệ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Bông hoa thì cần phải bảo vệ chứ. Đặc biệt là bông hoa đẹp như cô
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Đáng tiếc tôi là hoa hồng, mà hoa hồng thì có gai nên có thể tự bảo vệ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi thấy người như cô thường làm người khác muốn giữ bên cạnh, hoặc muốn giết
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Còn anh thì sao? Thuộc loại nào?
Dương rời khỏi tường, bước chậm về phía cô.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi chưa chắc, có thể là cả hai
Khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước. Không ai rút súng, không ai nhấc dao. Nhưng không khí đặc sệt mùi thuốc súng.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Anh theo dõi tôi?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi chỉ đi dạo. Lâu đài này nhiều góc khuất thú vị
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Thú vị đến mức chặn đường phụ nữ đi vệ sinh?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi không thấy cô giống phụ nữ bình thường. Phụ nữ thường sợ tôi. Cô thì không
Dương dừng lại khi đứng đối diện cô. Một tay hắn đưa lên, chạm nhẹ vào lọn tóc rơi lòa xòa trước vai cô, như thể vô tình.
Cô nghiêng đầu né tránh, nhưng chưa kịp lùi, thì bàn tay còn lại của Dương đã khẽ giữ lấy eo cô. Không mạnh. Nhưng đủ khiến tim người bình thường đập lệch nhịp.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Anh đang chơi trò gì vậy?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi muốn kiểm chứng một chuyện
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Chuyện gì?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Liệu sát thủ nổi tiếng nhất của Luna Nera… có biết run là gì không
Kiều không đáp. Cô nhìn hắn, ánh mắt không chớp. Nhưng hơi thở khẽ đổi nhịp, chỉ một chút.
Và rồi, trong một khoảnh khắc cực kỳ ngắn, Dương kéo Kiều sát lại gần hơn, cơ thể gần đến mức hơi thở của hắn phả nhẹ lên má cô.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cô không run, Nhưng cô không vô cảm như cô nghĩ
Kiều khẽ nghiêng người, nhưng Dương đã kịp kẹp nhẹ cô vào góc tường đá phía sau. Không có vũ lực. Nhưng có sức ép. Sức ép từ người đàn ông biết chính xác giới hạn của kẻ đối diện.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Tránh ra
Giọng Kiều trầm hơn mọi khi. Dương nhìn cô vài giây, rồi nhướng mày cười nhẹ.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi không ép cô làm gì. Chỉ thử xem, trong cô… còn bao nhiêu phần người

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play