[DuongKieu] Máu Và Hoa Hồng
3
Dương đút tay lại vào túi, ánh mắt không còn giễu cợt mà lại… trầm lắng hơn.
Trần Đăng Dương
Hẹn gặp lại. Kiều
Dương quay lưng rời đi, bóng dáng mất hút sau hành lang dài.Kiều đứng đó, lồng ngực khẽ nhô lên hạ xuống, rất nhẹ. Không ai thấy. Không ai biết. Nhưng cô biết.
Đó là lần đầu tiên trong nhiều năm, cô để ai đó chạm vào… mà không phản xạ rút dao.
Sau bữa tiệc, khi rời khỏi lâu đài, Hiếu lái xe im lặng suốt nửa đường.
Cuối cùng, Hiếu lên tiếng:
Trần Minh Hiếu
Thấy hắn thế nào?
Trần Minh Hiếu
Em chưa từng nhìn ai lâu như vậy
Kiều quay đầu ra cửa kính, không trả lời. Ánh đèn Venezia lùi dần phía sau. Trong đầu cô, ánh mắt của Dương vẫn chưa biến mất.
Căn hộ của Kiều nằm trên tầng cao nhất một tòa nhà, không xa trung tâm thành phố nhưng cũng đủ tách biệt khỏi những cặp mắt tò mò. Bên ngoài cửa sổ, mưa mỏng giăng ngang những mái nhà ngói đỏ, còn trong phòng, ánh sáng mờ vàng rọi xuống những tập hồ sơ mở dang dở.
Kiều chưa ngủ. Cô vẫn mặc nguyên bộ váy dự tiệc lúc nãy, chân trần, tóc xõa. Trước mặt là một chiếc laptop đen kết nối với một mạng dữ liệu ngầm mà chỉ những người như cô mới được phép truy cập.
Trên màn hình, cô gõ một cái tên
Không hiện tiểu sử thông tin
Nhưng trong các bản tin nội bộ những thứ không được công bố cái tên “Trần Đăng Dương” được thì thầm ở một số vụ:
- Một vụ nổ súng tại Palermo: 5 xác chết, không để lại vỏ đạn.
- Một vụ mất tích của tay buôn vũ khí người Nga, thi thể được tìm thấy… nửa tháng sau trong bức tường bê tông.
- Một vụ thanh trừng nội bộ ở Roma, toàn bộ băng tan rã sau một đêm, chỉ còn một quán bar mở ra đúng hôm sau.
Tất cả đều có một điểm chung: Không có ai sống sót để kể.
Kiều đọc đến đoạn đó, ngồi lặng đi một lúc. Cô ghét mơ hồ. Cô sống bằng sự chắc chắn. Nhưng với hắn, mọi thứ đều… thiếu dữ liệu.
Kiều ngả lưng ra ghế, nhắm mắt một giây. Chưa từng ai làm cô thấy mất kiểm soát khi đang tỉnh táo. Và điều khiến cô tức giận hơn cả… là cô muốn biết thêm về hắn.
Tại một quán bar ở Milan – cùng thời điểm
Ở một nơi khác, trên tầng cao nhất của bar Cielo Nero, Dương ngồi trong văn phòng riêng, ngón tay xoay nhẹ ly cognac trong tay. Đèn không bật, chỉ có ánh sáng từ thành phố hắt qua lớp kính trong suốt, phản chiếu ánh mắt sâu hút đầy tính toán.
Trần Đăng Dương
Người đi cùng Hiếu, là người như thế nào?
Marco
Cô gái tên Kiều ấy không có hồ sơ rõ ràng. Dường như là tay sát thủ ẩn của Hiếu, chỉ ra mặt khi cần. Có bố mẹ ở Việt Nam
Marco - vệ sĩ thân cận của Dương, cánh tay phải đắc lực.
Trần Đăng Dương
Có gia đình ở Việt Nam?
Anh đứng dậy, bước ra gần cửa kính. Cả thành phố dưới chân hắn. Nhưng thứ anh muốn nhìn xuống… lại đang che giấu trong bóng tối.
Trần Đăng Dương
Cho người theo dõi cô ta
Trần Đăng Dương
Tạm thời không đụng. Tôi muốn biết con nhỏ kia hơn
Dương ngả người ra ghế, mắt khẽ nhắm lại. Trong đầu hắn, vụ Roma lại ùa về như thước phim cháy xém. Lâm, Quân, máu, lửa, mọi thứ chưa bao giờ phai.
Anh khẽ lặp lại tên cô. Giống như một mùi hương không thể rũ bỏ.
Tối cùng ngày – Trụ sở Luna Nera
Kiều bước vào văn phòng của Hiếu. Hắn đang ngồi bên cửa sổ, gương mặt khuất trong ánh đèn hắt từ đường phố. Không cần nhìn cũng biết là cô đến.
Trần Minh Hiếu
Có gì muốn nói với anh à?
Cô ngồi xuống ghế đối diện, chân bắt chéo, giọng đều đều:
Pháp Kiều
Trần Đăng Dương. Anh biết gì về hắn?
Trần Minh Hiếu
Hắn không phải loại đơn giản. Lâu năm trong nghề. Ở Roma, từng là huyền thoại
Trần Minh Hiếu
Ừ. Giết không run tay, nhưng không giết bừa. Đó mới là điểm đáng sợ. Dương sống có nguyên tắc: không phản, không tha. Và cực kỳ giỏi che giấu.
Pháp Kiều
Lý do hắn đến đây là gì?
Trần Minh Hiếu
Lập lại tổ chức, mở rộng địa bàn hay muốn tranh chấp địa bàn với mình?. Điều này anh cũng không rõ. Vậy nên mới cần em theo dõi hắn. Nhưng em đừng quá quan tâm về hắn.
Kiều nhíu mày nhẹ. Hiếu hiếm khi nói thẳng kiểu đó. Cô chưa kịp phản ứng thì hắn nhìn cô, mắt lấp lánh một thứ gì đó rất lạ:
Trần Minh Hiếu
Em nhìn hắn khác những người khác
Trần Minh Hiếu
Có. Em không phản ứng khi hắn chạm vào. Em không lạnh như mọi khi, Và em không giấu được điều đó khỏi anh
Pháp Kiều
Anh theo dõi em?
Trần Minh Hiếu
Vô tình thôi
Cô im lặng.
Không phủ nhận.
Cũng không thú nhận.
Hiếu đứng dậy, bước đến gần, nhưng dừng lại cách bàn một bước.
Trần Minh Hiếu
Anh đã giữ em bên cạnh 5 năm. Em giết, em sống, em im lặng. Nhưng nếu một ngày… Dương khiến em thay đổi, thì anh không chắc mình sẽ để yên.
Câu nói đó… không hẳn là đe dọa. Nó giống như lời của một kẻ đang bắt đầu sợ mất thứ anh ta từng nghĩ là của riêng.
Kiều về căn hộ tắm rửa sau ngày dài mệt mỏi. Tiếng chuông điện thoại vang lên khi Kiều vừa bước ra từ phòng tắm, mái tóc còn đẫm nước, khăn bông quấn ngang vai. Trên màn hình hiện lên hai chữ quen thuộc: “Mẹ gọi”. Cô thở ra một hơi dài, lau khô tay rồi bắt máy.
Pháp Kiều
Alo con nghe nè mẹ
Mẹ Kiều
Sao mãi không gọi về? Bộ bên đó bận dữ lắm hả?
Giọng mẹ cô từ Việt Nam vọng sang, ấm áp nhưng đầy trách móc quen thuộc.
Pháp Kiều
Con có gọi mà, tuần trước mới gọi còn gì. Mẹ quên rồi à?
Mẹ Kiều
Ờ, thì… mẹ thấy con dạo này toàn đăng ảnh đồ ăn với bạn bè, chứ không thấy gì nghiêm túc. Mẹ lo…
Kiều im lặng, thở ra nhẹ. Lại nữa rồi. Cô ngồi xuống giường, giọng dịu đi:
Pháp Kiều
Con vẫn ổn mà mẹ. Công việc ổn, học thêm cũng ổn. Có gì đâu mà mẹ lo
Đầu dây bên kia im vài giây, rồi mẹ cô nói như thể đã chuẩn bị sẵn từ trước:
Mẹ Kiều
Mẹ có quen một gia đình bên Ý, người ta cũng là người Việt, đàng hoàng, con trai họ đang làm bác sĩ nội trú ở Roma. Tuần sau người ta qua Milan chơi, mẹ tính… con đi gặp thử một bữa coi sao?
Pháp Kiều
Mẹ… lại chuyện xem mắt nữa hả?
Mẹ Kiều
Con 29 rồi Kiều à. Mẹ không ép con lấy chồng ngay, nhưng con cũng nên gặp gỡ ai đó đàng hoàng. Mẹ sợ con ở bên đó quen mấy người… không rõ gia thế, lại khổ.
Một hình ảnh thoáng qua trong đầu cô: Dương - ánh mắt lạnh lùng, nụ cười nửa miệng, đôi tay chai sạn đã từng nhẹ nhàng đặt lên eo cô trong bữa tiệc lần trước.
Pháp Kiều
Con tự lo được. Mẹ không cần sắp đặt cho con như vậy đâu
Mẹ Kiều
Không sắp đặt gì hết. Chỉ là một buổi cà phê. Người ta bay từ Roma tới, con lỡ từ chối thì mất mặt mẹ quá
Kiều nhắm mắt, ngửa đầu ra sau. Trách mẹ thì không nỡ, mà từ chối thì chẳng biết viện lý do gì.
Pháp Kiều
Thôi được rồi, con gặp. Nhưng không hứa gì hết đâu đó
Mẹ Kiều
Ừ, vậy cũng được. Mẹ chỉ mong con hạnh phúc. Bên đó có chuyện gì cũng nhớ nói mẹ biết nha
Cuộc gọi kết thúc. Kiều đặt điện thoại xuống, lòng rối như mớ bòng bong.
Comments