[DuongKieu] Máu Và Hoa Hồng
5
Một gã đàn ông bước lên. Cao lớn, áo khoác da dài đến gối, cổ tay xăm kín. Hắn không nói, chỉ gật đầu một cái, rồi ra hiệu cho hai người phía sau kiểm tra hàng.
Pháp Kiều
Người bên anh vẫn thích phong cách cũ nhỉ? Lần sau có thể đặt qua app cho tiện
NV Nam
Cô đùa được là tốt
Tiếng bật nắp thùng vang lên “cạch” một cái. Bên trong là các khối thép được khoét rỗng tinh vi chứa đầy thứ hàng cấm có giá bằng cả mạng người. Người của đối phương soi đèn pin vào từng khe, kiểm tra cẩn thận, nhanh nhưng chuyên nghiệp.
Hiếu đứng sau, không nói gì, tay vẫn giữ trong túi áo khoác. Trong lòng bàn tay phải, công tắc của một thiết bị nhỏ đang nằm im, thiết bị phá sóng, phòng trường hợp bị gắn định vị. Kiều liếc qua, gật nhẹ. Cô và Hiếu phối hợp không cần lời.
Một người đàn ông khác bước tới, lần này là người giữ tiền. Hắn mang theo một vali đen, đặt xuống đất, mở hé cho Kiều nhìn thoáng qua bên trong là các cọc tiền euro mới cứng, còn nguyên đai.
Ngay lúc ấy, một tiếng còi tàu xa xa vang lên từ hướng sông, át nhẹ đi tiếng máy ảnh cơ học rất khẽ ở phía sau dãy container. Kiều thoáng khựng lại. Trong khoảnh khắc, cô biết nơi này không hoàn toàn kín như bọn giao hàng nghĩ.
Tất cả mau chóng hoàn thành cuộc giao dịch.
Chiếc bán tải rẽ khỏi cảng, lẫn vào những con phố công nghiệp u tối. Hai bên đường là dãy nhà kho bỏ hoang và bức tường sơn graffiti đã bong tróc. Hiếu vẫn giữ tay lái, im lặng. Kiều ngồi bên cạnh, mắt không rời khỏi gương chiếu hậu.
Pháp Kiều
Có một chiếc xe màu đen. Đi cách mình ba xe, giữ đúng khoảng cách. Không vượt, không rẽ. Loại theo dõi quen nghề
Pháp Kiều
Mình tách ra ở vòng xoay tới. Anh quẹo phải, em xuống xe
Hiếu định nói gì đó nhưng rồi im. Anh biết rõ: khi Kiều đã lạnh giọng như vậy, thì không ai thay đổi được quyết định.
Đến con hẻm sau khu sửa xe cũ. Chiếc xe của Hiếu rẽ phải, Kiều bước xuống trước đó vài trăm mét, hòa vào bóng tối. Cô vòng nhanh qua một ngách nhỏ, thay áo khoác, đội mũ lưỡi trai đen kéo sụp xuống.
Tiếng lốp xe lướt chậm vang lên. Chiếc sedan đen đúng như cô đoán vẫn bám theo. Nhưng lần này, nó chậm lại. Kiều đã khuất. Người trong xe bắt đầu loay hoay, đảo mắt nhìn quanh.
Một tiếng cạch rất nhỏ vang lên bên cửa kính sau xe. Gã lái xe chưa kịp phản ứng thì bị giật mạnh ra ngoài.
Chỉ mất đúng 5 giây. Gọn, nhanh và không tiếng động. Chiếc bóng nhỏ nhấn đầu gã xuống đất, tay ghì mạnh vào cổ áo, đầu gối chặn lên lưng. Gã lồm cồm giãy giụa, nhưng mọi phản kháng đều vô ích. Khi hắn ngẩng lên, một ánh mắt lạnh buốt đập thẳng vào hắn là cô gái trong bến cảng ban nãy.
Pháp Kiều
Thay vì núp trong xe như chuột, sao không đường hoàng ra nói chuyện thẳng với tôi?
NV Nam
Cô… cô đang nói gì vậy, tôi chỉ là…
Pháp Kiều
Xe của mày thuộc chuỗi đăng ký riêng. Biển số xoay vòng, nhưng dấu in của gara phía bắc còn y nguyên. Còn mày, bám đuôi không chớp mắt, nhưng lại mắc sai lầm cơ bản tay phải thỉnh thoảng đụng vào đùi… chắc súng giắt trong túi ghế, đúng không?
Gã im bặt. Một giây sau, hắn khẽ nói:
NV Nam
Tôi…tôi chỉ làm theo lệnh
Pháp Kiều
Mày thuộc phe nào?
Pháp Kiều
Không phải cảnh sát. Cũng không phải người của đám nhận hàng. Chỉ còn một khả năng
Gã cắn môi, không đáp. Kiều siết cổ áo hắn chặt hơn, rồi nói nhỏ, từng chữ:
Pháp Kiều
Về nói với ông chủ mày nếu còn muốn biết tao là ai, thì nên cẩn thận hơn. Lần sau không may mắn như thế này đâu
Cô buông tay, đẩy mạnh hắn xuống đất rồi quay lưng bước đi, không ngoái đầu lại. Bóng cô nhanh chóng tan vào ngõ tối.
Ở một nơi khác trong một phòng làm việc cao tầng, nhìn ra sông, Dương đặt ly rượu xuống, mắt nhìn gã đàn em đang cúi đầu:
Trần Đăng Dương
Bị phát hiện?
Marco
Dạ, bị bắt. Nhưng hắn cũng không dám nói gì nhiều
Một cái cười mơ hồ lướt qua môi hắn không rõ là thích thú, hay cảnh giác. Người con gái đó, không đơn giản. Và Dương càng muốn biết rốt cuộc, cô ta là người như thế nào
Ba ngày sau. Trời Milano vẫn âm u như thường lệ.
Nửa đêm. Cảng Porto Vecchio – phía Tây Milano.
Sương mù trườn qua mặt sông, bám trên từng vỏ container hoen gỉ. Ánh đèn pha vàng vọt quét một vòng, làm hiện rõ khung cảnh ba chiếc xe tải đang đỗ sát nhau, hàng chục thùng gỗ được bốc dỡ. Không khí nặng mùi xăng dầu và kim loại. Đêm đặc quánh.
Từ một trong những chiếc SUV đen tuyền, Dương bước ra. Vẫn áo sơ mi đen mở hai cúc, khoác áo khoác da, ánh mắt lạnh tanh quét qua từng người.
Trần Đăng Dương
Đủ người chưa?
Marco
Đủ. Người bên kia sắp đến nhận hàng
Dương khẽ gật đầu, bước tới một thùng gỗ đang mở nắp. Trong đó, bọc kỹ dưới lớp đệm mút là những khẩu AK mới tinh, số seri bị mài mờ gần hết.
Trần Đăng Dương
Tụi Đông Âu vẫn kỹ tính như ngày nào. Hàng tốt
Trần Đăng Dương
Nhớ dặn bên nhận: không động đến hàng trước khi qua biên. Nếu có đứa nào nôn nóng, tự xử
Bọn đàn em im lặng gật đầu, như hiểu rõ mọi chuyện sẽ ra sao nếu làm sai.
Ở xa xa, Kiều nép người sau một dãy container, giương ống nhòm ghi hình. Gió lùa qua lớp áo, khiến lòng cô chợt lạnh không hẳn vì khí đêm.
Một tên đàn em định mở thêm một thùng khác. Dương nghiêng đầu:
Trần Đăng Dương
Mày làm gì vậy?
NV Nam
Hàng giống nhau mà anh…
Trần Đăng Dương
Không ai bảo mày kiểm tra hai lần. Ở đây tao là người duy nhất được quyền tò mò.
Comments