Mưa vẫn rơi ngoài kia, lách tách trên mái kính, tiếng nhạc jazz nặng nề hòa vào khói thuốc, tạo thành một bầu không khí lửng lơ.
Dương ngồi một mình ở cuối quầy bar, tay xoay xoay ly whisky đã cạn một nửa.
Áo sơ mi đen sắn tay đến khuỷu, cổ áo mở hai cúc, tóc hơi rối vì nước mưa. Trông anh như vừa thoát ra khỏi một cuộc họp ngột ngạt kéo dài cả ngày, và chính xác là như vậy.
Anh không thường xuất hiện ở những nơi như thế này. Nhưng tối nay, một mình trong căn penthouse lạnh lẽo nghe tiếng mưa gõ vào kính, lại khiến anh phát điên.
Thế là anh lái xe đi loạn phố, rồi dừng lại ở đây, nơi ánh đèn mờ đủ để không ai nhận ra anh là ai.
Pháp Kiều
Vodka martini, không đường
Một giọng nói vang lên bên cạnh. Dứt khoát, bình thản.
Dương liếc qua.
Áo hai dây ôm trọn tấm lưng thon. Quần jean đen, cạp cao, bó sát đến từng đường cong.
Kiều cũng liếc lại.
Trần Đăng Dương
Một mình à?
Pháp Kiều
Anh thấy có ai ngồi cạnh không?
Trần Đăng Dương
…Cũng phải
Họ không hỏi tên. Không hỏi đang làm nghề gì, đến từ đâu, bao nhiêu tuổi.
Chỉ uống. Cạn ly. Rồi gọi thêm.
Trần Đăng Dương
Mắt em đỏ rồi
Pháp Kiều
Còn anh sắp gục
Pháp Kiều
Anh không nên uống nữa đâu
Trần Đăng Dương
Em cũng không nên ngồi đây nữa
Cả hai cùng cười, nhưng ánh mắt không hề có tiếng cười.
Lúc rời quán, là cô đi trước, anh theo sau.
Một chiếc xe dừng trước mặt. Cô không nói điểm đến, anh cũng không hỏi.
Họ cùng lên xe, cùng yên lặng.
Không ai chủ động, nhưng bằng một cách rất tự nhiên, rất bản năng, họ chạm vào nhau khi cùng bước vào thang máy khách sạn, vai cọ nhẹ vào vai.
Lúc thẻ phòng quét qua khe cửa, họ nhìn nhau lâu hơn một giây.
Và khi cửa phòng khách sạn khép lại, hai đôi môi va vào nhau.
Đó không phải là một quyết định, mà là hệ quả.
Áo hai dây trượt khỏi vai, để lộ làn da mịn và đôi xương quai xanh nổi bật dưới ánh đèn ngủ.
Anh cởi cúc từng nút, không gấp, cũng không chậm. Áo sơ mi rơi xuống sàn.
Pháp Kiều
Không hối hận?
Trần Đăng Dương
Tôi không có thói quen nhớ những chuyện khi say
Họ không còn tỉnh táo để biết đúng sai. Không còn tỉnh táo để phân biệt cảm xúc hay bản năng.
Tiếng mưa vẫn rơi. Ánh đèn mờ ảo chiếu lên trần.
Họ không yêu nhau. Không quen nhau. Chỉ là hai kẻ mệt mỏi với thế giới, chọn lạc nhau trong một đêm buốt lạnh.
Không ai nói lời nào sau đó. Chỉ có tiếng thở, tiếng rên khe khẽ, và một cảm giác ngột ngạt kéo dài đến tận bình minh.
Ngày hôm sau, họ rời đi mà không nhìn lại. Cánh cửa phòng khép lại sau lưng, như thể đêm qua chỉ là một ảo ảnh chóng tàn.
Họ không biết rằng định mệnh vẫn còn chưa nói hết câu.
Comments