[Lichaeng-Futa] Du Côn Gặp Bác Sĩ
Chap 1
Đường lớn gần Daerim – đêm 21h30
Lalisa Manoban
Má nó chứ, đau…Tụi bây chặn kiểu gì ngu vậy, tao né được nè!*bật dậy khỏi vũng nước, gào khẽ*
Một đám người không dưới 10 đứa đang đuổi theo sau
Lalisa Manoban
Mẹ, chạy thôi!*ngó ra sau lưng*
Cô chạy ra đường cái bị đèn pha dọi thẳng mặt một chiếc xe thắng gấp
Park Chaeyoung
Cô tự ngã hay muốn kiện tôi?*hạ kính xe xuống, giọng bình thản*
Lalisa Manoban
Bà tông tôi á! Bà đền đi!
Park Chaeyoung
Tôi mới rửa xe sáng nay. Cô làm trầy đầu xe tôi.
Lalisa Manoban
Xe sang mà tâm không sang, kiểu gì bác sĩ đi đêm vậy trời?
Park Chaeyoung
Tôi trực từ 6h sáng, vừa xong ca mổ não.
Lalisa Manoban
Giỏi dữ ha. Mổ não mà không biết tránh người.*đá đểu*
Park Chaeyoung
Tránh được đám người kia thì sao không tránh được tôi?*lườm cô*
Lalisa Manoban
Bà biết tôi bị dí?
Park Chaeyoung
Nhìn áo rách, tay rướm máu, mắt giật giật như nghiện. Tôi đoán đại thôi.
Lalisa Manoban
Ý bà nói tôi là nghiện?!
Park Chaeyoung
Tôi nói… cô giống. Chưa kết luận.
Tại nhà Chaeyoung – ghế sofa, ánh đèn vàng lạnh
Lalisa Manoban
Nhà đẹp mà âm u dễ sợ.
Park Chaeyoung
Người ở không thích ồn.
Lalisa Manoban
Vậy rước tôi về chi?
Park Chaeyoung
Tôi không thích máu dây ra xe.*bình tĩnh khử trùng vết thương*
Lalisa Manoban
Biết mình chảnh mà còn cứu người ta. Nghịch lý ghê.
Park Chaeyoung
Tôi cứu đôi giày của mình.
Lalisa Manoban
*Cứng họng, nhăn mặt *
Lalisa Manoban
Có cần cay vậy không trời…
Park Chaeyoung
Để biết sau này gặp lại còn biết mà né.
Park Chaeyoung
Lisa. Miệng cô chạy nhanh hơn não.*băng nẹp xong, ngẩng lên nhìn thẳng*
Park Chaeyoung
Nếu còn muốn ngồi ở đây đến sáng mai, thì nên để phần còn lại của cơ thể nghỉ. Bao gồm cả cái lưỡi.*đứng dậy, cảnh cáo*
Lisa… nhìn. Im. Không biết vì gì.
Park Chaeyoung
*găng tay, đứng dậy, đi vào bếp lấy khăn*
Lalisa Manoban
tự nhiên thấy lạnh.…bà là người hay robot vậy?
Park Chaeyoung
Robot không chở người lạ về nhà đâu.*trong bếp*
Mặt Lisa hơi đỏ. Môi mím chặt. Lần đầu thấy bản thân… yếu xìu như con mèo bị mắng. Nhưng không ghét.
Park Chaeyoung
*mở tủ lạnh, lấy ra nồi súp đã hâm sẵn, múc ra tô*
Park Chaeyoung
Ăn đi. Không phải đồ thừa đâu.
Park Chaeyoung
Không. Mẹ tôi gửi. Bà ấy sợ tôi chết đói trong nhà to.
Lalisa Manoban
Vậy tôi ăn là gián tiếp làm tròn chữ hiếu cho bà rồi đó.*cầm muỗng *
Chaeyoung không đáp. Cầm ly nước đặt xuống bàn cạnh Lisa.
Lalisa Manoban
…Ờm. Cũng không tệ.Bà không sợ tôi bỏ thuốc độc trả thù hả?*ăn một muỗng, chậm rãi…*
Park Chaeyoung
Nếu cô có gan bỏ thuốc, thì nên giấu cảm xúc kỹ hơn.
Lalisa Manoban
Hừ. Biết rồi… cái mặt tôi lúc nào cũng lộ hết.
Park Chaeyoung
Mặt cô như bản tin phát sóng trực tiếp.
30 phút sau – tầng 2, hành lang dài, ánh đèn vàng lạnh nhẹ
Park Chaeyoung
Đây là phòng khách. Gối, chăn sạch trong tủ.*mở cửa phòng, bước vào trước*
Lalisa Manoban
Bà cho người lạ ngủ nhà luôn hả? Lỡ tôi trộm đồ thì sao?
Park Chaeyoung
Căn nhà này chỉ có thứ đáng giữ, không có gì đáng tiếc.Với lại, cô mà lấy gì tôi biết chỗ tìm.
Lalisa Manoban
Dọa tôi hoài không chán hả?
Park Chaeyoung
Không. Tôi đang cảnh báo.
Lisa đứng giữa phòng, nhìn quanh tường trắng, giường đơn, cửa sổ kéo rèm, góc bàn đọc sách gọn gàng
Lalisa Manoban
Không có đồng hồ, không có tranh, không có gấu…
Park Chaeyoung
Cô định sống ở đây?
Lalisa Manoban
Không. Chỉ là… thấy lạnh.*xoa vai*
Park Chaeyoung
Tôi là bác sĩ. Không phải điều dưỡng tâm lý.
Park Chaeyoung
*quay lưng ra cửa, tay đặt lên công tắc*
Park Chaeyoung
Ngủ đi. Sáng mai tôi đi sớm. Cô muốn rời lúc nào tùy.
Đèn tắt. Cửa khép lại. Căn phòng chỉ còn tiếng thở mỏng và ánh sáng từ khe rèm cửa sổ.
Lalisa Manoban
Mẹ nó… sao lại là bà ta.*nằm xuống, thì thầm*
Comments