[ RhyCap ] Ngày Chúng Ta Gặp Nhau
Chap 2: Ổ Bánh Mì và Bàn Tay Bé Nhỏ
Sáng sớm. Thành phố chưa thức hẳn, nhưng ga tàu đã rộn tiếng còi và bước chân vội vã
Quang Anh kéo chiếc túi rách lượm ve chai, mắt liếc qua từng người đang đi ngang. Ai cũng có mục đích. Ai cũng có nơi để về.
Chỉ có cậu – 12 tuổi – đứng chen giữa dòng người, với đôi dép tổ ong mòn gót và cái bụng trống rỗng từ tối qua.
Nguyễn Quang Anh
Chú ơi, cho con xin ít tiền ăn sáng ạ…
Cậu cúi đầu trước một người đàn ông mặc vest. Ông ta lướt qua như thể không nghe thấy
Quang Anh không ngạc nhiên. Cậu đã quen. Không ai muốn dừng lại vì một đứa trẻ bẩn thỉu, tóc tai bù xù, quần áo rách vai
Duy vẫn còn ngủ dưới gầm cầu, quấn trong chiếc áo khoác mỏng mà Quang Anh nhường lại đêm qua.
Mặt cậu bé lấm lem, nhưng yên bình. Cậu ấy cần ăn, cần uống thuốc – Quang Anh không thể về tay không
Nguyễn Quang Anh
Cô ơi, cho con xin—
Một cái tát quẹt ngang mặt. Người phụ nữ trung niên gằn giọng
???
Ăn xin hoài, không lo đi học! Lũ nhỏ giờ hư hỏng hết cả lũ!
Cậu không đáp. Cúi đầu. Lùi lại vài bước rồi bước đi, không quên nhặt chiếc lon nước bỏ vào túi.
Trưa, trời nắng như đổ lửa. Quang Anh lặng lẽ trốn sau chợ, tranh thủ rửa mặt bằng nước từ ống dẫn rò rỉ.
Một người bán bún mắng xối xả khi thấy cậu đứng gần, nhưng Quang Anh chỉ cười nhạt. Cậu đã quen
Cậu lượm được vài chai nhựa, một lon sữa chưa rửa, và... một ổ bánh mì có lẽ ai đó bỏ quên. Mốc một chút. Nhưng vẫn còn ăn được
Duy đang ngồi vẽ nguệch ngoạc gì đó lên nền xi măng bằng mẩu than cháy dở. Thấy Quang Anh, mắt cậu bé sáng lên
Hoàng Đức Duy
Duy tưởng anh không về...
Quang Anh cười, ngồi xuống, đưa nửa ổ bánh mì
Nguyễn Quang Anh
Chia nè. Hôm nay lượm được thêm hai lon nữa
Duy nhận lấy, ăn thật chậm. Mắt vẫn dán vào Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Anh bị gì ở mặt vậy?
Nguyễn Quang Anh
Không sao. Trúng gió ấy mà
Quang Anh quay đi, che vết đỏ trên má.
Duy im lặng. Cậu bé rút trong túi ra một mảnh áo cũ, vá được bằng tay thô sơ.
Hoàng Đức Duy
Duy vá áo cho anh rồi đó
Quang Anh cầm lấy, tim như nhói lên. Miếng vải chắp vá, từng mũi chỉ lộn xộn… nhưng đó là chiếc áo duy nhất Quang Anh có
Cậu siết nhẹ vai Duy, không nói gì. Mắt vẫn nhìn ra phía dòng xe cộ phía trên
Nguyễn Quang Anh
Mai anh sẽ xin làm phụ hồ
Nguyễn Quang Anh
Người ta trả công cao hơn lượm rác
Hoàng Đức Duy
Nhưng anh mới có 12 tuổi mà...
Nguyễn Quang Anh
Không sao. Anh lớn rồi
Duy không hiểu hết, nhưng cậu cảm nhận được
Quang Anh đang cố gồng mình để bảo vệ mình. Như một người anh. Như một người... đặc biệt
Đêm lại buông xuống, gió rít qua từng khe đá lạnh lẽo. Hai đứa trẻ nằm sát vào nhau, giữa thế giới không có ánh đèn ấm, không có cơm tối, không có giấc ngủ an lành
Và đó là tất cả những gì họ cần, lúc này
Comments
Melanie
Truyện hay như vậy không được để lãng phí, cố gắng ra nhiều chương nữa nhé!💪
2025-08-05
1