Chương 2: TIỂU BẠCH KIỂM KIA... TÔI MUỐN!

Càng về đêm, bầu không khí trong hộp đêm càng huyên náo, những cậu ấm cô chiêu vẫn không ngừng lắc lư theo từng điệu nhạc.

Lúc này, ở quầy bar, Thương Mặc Âm đã ngà ngà say, không biết từ lúc nào hai gò má của cô đã nhuốm một mảng phiếm hồng. Mặc dù đang uống rượu cùng cô bạn Tạ Kỳ San nhưng ánh mắt say đắm của Thương Mặc Âm vẫn chưa một lần rời khỏi người đàn ông yêu nghiệt trên lầu hai.

"Âm Âm, cậu tìm được đối tượng rồi hả?"

Nhận ra cô bạn trời đánh của mình không mấy tập trung, thỉnh thoảng lại liếc nhìn lên lầu hai, Tạ Kỳ San hiếu kì hỏi.

Thương Mặc Âm cũng không chút giấu diếm, thẳng thắn gật đầu, cười nham hiểm chỉ tay lên lầu hai - nơi người đàn ông yêu nghiệt kia đang ngồi, quay sang nói với Tạ Kỳ San.

"Tiểu bạch kiểm kia… tôi muốn!"

Nhìn theo hướng chỉ tay của Thương Mặc Âm, thân ảnh một người đàn ông yêu nghiệt hiện ra trước mắt Tạ Kỳ San, cô ấy không nhịn được mà cảm thán trong lòng: 'Con mẹ nó, thật đẹp trai!'

Đã không nhìn thì thôi, một khi đã nhìn rồi không thể nào dứt ra được. Người đàn ông kia quả thực là kiệt tác của Thượng đế, mặc dù nhìn từ xa nhưng vẫn không thể giấu nổi vẻ đẹp ma mị kia, quả thực là một sức hút chí mạng.

"Này San San, nước miếng của cậu sắp rớt rồi kìa! Đừng nhìn tiểu bạch kiểm của tôi bằng ánh mắt thèm thuồng đó nha, không được đâu."

Thấy Tạ Kỳ San cứ nhìn chằm chằm vào con mồi của mình, Thương Mặc Âm có chút không vui, vội vã kéo người cô bạn nào đó lại, nhắc nhở.

Tạ Kỳ San hừ lạnh một tiếng, theo phản xạ đưa tay lên lau khóe miệng, chê bai:

"Xí! Tôi mới không thèm… chẳng qua có chút nhan sắc thôi mà! Bà đây sẽ kiếm tiểu bạch kiểm khác."

"Cậu biết điều như vậy thì tốt." Thương Mặc Âm cười mỉm, vỗ vỗ vào bả vai Tạ Kỳ San.

Thương Mặc Âm biết cô bạn của mình là đang nói dối, bởi ánh mắt háo sắc kia của Tạ Kỳ San đã bán đứng cô ấy. Dù biết rõ nhưng Thương Mặc Âm không tiện vạch trần, ít nhiều cô cũng muốn giữ thể diện cho cô bạn háo sắc kia nha.

Dưới quầy bar, Thương Mặc Âm cùng Tạ Kỳ San lại tiếp tục thảo luận chiến lược quyến rũ tiểu bạch kiểm, họ đâu biết rằng trên lầu hai, người đàn ông yêu nghiệt kia đã chú ý tới họ.

Bạch Hách Duật nhẹ đặt ly Tequila Lay 925 xuống mặt bàn, ánh mắt hắn lơ đãng nhìn xuống phía dưới quầy bar, nơi có hai cô gái xinh đẹp đang hăng say tám chuyện.

Ánh mắt sắc bén mang theo vài phần ý vị thâm sâu của hắn dừng lại trên người Thương Mặc Âm, khóe môi theo đó mà cong lên, một nụ cười khuynh đảo tâm hồn thiếu nữ hiện ra trước mắt.

Đúng lúc này, Tư Nghiêm đi đến, vừa vặn nhìn thấy một màn kia, anh đứng hình mất năm giây, kinh ngạc đến mức cằm muốn rớt xuống sàn.

"Duật ca, anh… anh cư nhiên lại cười! Ôi trời đất, Mặt Trời mọc hướng Tây rồi ư?!"

Tư Nghiêm không nhịn được đi nhanh đến chỗ Bạch Hách Duật, cao giọng nói. Ánh mắt anh nhìn hắn phát sáng hệt như vừa tìm thấy một kỳ trân dị bảo, vô cùng khoa trương.

Bị phá đám giữa chừng, Bạch Hách Duật cau mày khó chịu, tặng cho Tư Nghiêm một cái nhìn sắc lạnh khiến ai đó phải rùng mình sợ hãi.

"Bộ cậu chưa thấy tôi cười bao giờ à?" Hắn có chút không vui hỏi.

Tư Nghiêm vội vã xua xua tay, lắc đầu phủ nhận, lắp ba lắp bắp:

"Không… không phải..."

"Hửm?" Bạch Hách Duật nhướn mày, nhìn chằm chằm vào Tư Nghiêm, hòng muốn nghe anh giải thích cặn kẽ.

"Haizz… không phải từ trước tới giờ anh rất ít khi cười sao? Hôm nay đột nhiên anh lại cười… rõ ràng rất không bình thường." Tư Nghiêm rụt rè lén nhìn Bạch Hách Duật, ủ rũ đáp.

Cứ ngỡ sau khi giải thích rõ ràng thì bản thân sẽ được tha tội, ngờ đâu Tư Nghiêm càng nói càng sai, khiến mặt mày ai đó đen thui, cơn thịnh nộ cũng bùng nổ.

"Ý cậu là tôi không được bình thường?!"

Giọng nói gắt gỏng của hắn chầm chậm vang lên, hệt như âm thanh của sứ giả địa ngục. Tư Nghiêm vẫn chưa nhận ra vừa rồi bản thân đã vô ý nói sai, anh thành thật gật đầu, còn không quên bổ sung thêm:

"Mọi người đều thấy anh không được bình thường mà, lúc vui, lúc buồn, lúc lại nổi giận,... Haizz… anh rất đáng sợ đó Duật ca."

Sắc mặt Bạch Hách Duật sau khi nghe những gì Tư Nghiêm nói xong vô cùng đáng sợ, hiển nhiên là đã bị ai đó chọc giận.

"Tôi không được bình thường? Còn rất đáng sợ ư?!" Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi lại người nào đó.

Sát khí trên người hắn theo đó mà tỏa ra xung quanh, đến giây phút này Tư Nghiêm mới nhận ra bản thân đã vô tình chọc giận hung thần. Anh không khỏi khóc than trong lòng, cầu mong hắn tha cho một mạng, anh tình nguyện đi 'du lịch Châu Phi' dài hạn.

"A… Duật ca… không phải như anh nghĩ đâu. Huhu… là em ăn nói hàm hồ, mong anh lượng thứ..."

Tư Nghiêm hiện tại đã khóc không ra nước mắt, chỉ có thể khúm núm nhỏ giọng cầu xin Bạch Hách Duật, thầm cầu mong hắn sẽ nhẹ nhàng khoan dung tha cho anh một mạng.

Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, bỗng nhiên Tư Nghiêm thấy thân ảnh một cô gái đi tới, không nói không rằng nhào vào lòng Bạch Hách Duật, trên môi cô còn treo nụ cười thích thú. Hiển nhiên một màn này lại khiến cho Tư Nghiêm kinh ngạc lần hai, suýt chút nữa hồn lìa khỏi xác, trong lòng thầm cầu nguyện cho cô gái xấu số này.

Tư Nghiêm bên cạnh run rẩy, sợ hãi bao nhiêu thì hai nhân vật chính lại bình thản bấy nhiêu, nhất là Thương Mặc Âm.

Thứ rượu mạnh kia đã khiến cô trở nên mơ hồ, tâm trí cũng chẳng còn tỉnh táo, đồng thời men say trong người đã kích thích tính cách táo bạo của cô, vậy nên mới sảy ra tình huống như hiện tại.

Một hình ảnh vô cùng kinh diễm hiện ra trước mắt người nhìn, chính là Thương Mặc Âm đang cưỡi lên người Bạch Hách Duật, hắn không kịp phản ứng mà bị cô đè dưới thân.

Không dừng lại ở đó, Thương Mặc Âm bạo gan đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt yêu nghiệt trước mặt, một tay khác không ngừng sờ soạng khắp cơ thể hắn. Còn không biết trời cao đất dày, vừa ăn đậu hũ của người ta xong lại mạnh miệng đưa ra lời đề nghị.

"Này tiểu bạch kiểm, đêm nay đi cùng tôi nhé? Tôi sẽ bao nuôi cậu!"

Cả Bạch Hách Duật và Tư Nghiêm đều sốc trước thái độ và lời nói của Thương Mặc Âm, sau cùng hắn chỉ nhẹ cong khóe miệng, nở một nụ cười tà mị. Bàn tay to lớn buông thõng cũng từ từ đưa lên, ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô.

"Em chắc là sẽ bao nuôi tôi chứ?" Hắn mỉm cười thích thú, hỏi.

Thương Mặc Âm chắc nịch gật gầu, khẽ nhướn người hôn lên môi hắn một cái, hệt như chuồn chuồn chạm nước, hùng hồn tuyên bố:

"Tôi sẽ bao nuôi cậu!”

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Hai con thỏ nhỏ đi săn gà, ai dè đâu lại là miếng mồi ngon béo bở trong mắt của sói/Chuckle//Chuckle//Chuckle/ Đã bị sói già gian manh là anh nhắm trúng rồi thì thỏ nhỏ là bé chạy đi đâu cho thoát. Gặp đúng Âm Âm, Duật cưa chính là vạn tuế ngàn năm nở hoa/Facepalm//Facepalm//Facepalm//Facepalm/

2025-08-05

17

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Có rượu vào cái là gan Âm Âm lớn hơn hẳn ha, còn dám cùng hồn tuyên bố sẽ bao nuôi anh Duật cơ đấy. Haha, thôi thì một lời đã định, nói là phải làm, nói là phải thực hiện cả đời nha/Joyful//Joyful//Chuckle//Chuckle//Chuckle/

2025-08-05

14

NT&TN

NT&TN

Ra to dữ rồi dám tuyên bố hầm hồ bảo nuôi a nữa chứ, tiểu bạch kiểm mà c bao nuôi lại là người như thế nào c k biết còn dám mạnh miệng, thôi kệ nhờ vậy hốt được a đẹp trai giàu sụ đặc biệt cưng chiều c hết mực...

2025-08-07

2

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play