Sau khi khóc một trận đã đời, cô đứng dậy, vào nhà tắm sửa sang lại. Cô không muốn cho ba mẹ biết là mình vừa khóc. Nhưng cô quên mất một điều, ba mẹ cô, người yêu thương cô hơn bảo bối, chỉ cần cô có chút không vui là ba mẹ biết liền. Mặc dù biết trước con gái sẽ khóc một trận như vậy, nhưng hai ông bà không khỏi đau lòng khi thấy mắt cô bé đỏ hoe. Người phụ nữ dịu dàng ôm lấy cô
- Con gái ngoan, không sao cả, ba mẹ ruột của con cũng như chúng ta vậy, rất yêu thương con. Cho nên, con đừng lo lắng gì cả
Cô ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn mẹ rồi ôm chầm lấy bà khóc thật to. Cô vẫn chưa chấp nhận sự thật tàn nhẫn này. Bố mẹ, người thương yêu cô tận 15 năm, nhưng rồi, cô không phải con ruột của họ. Nói không đau lòng lag giả dối. Bố cô cũng thấy vậy, cũng ôm chầm lấy cô, xoa đầu cô, giọng ông vẫn vững vàng
- Con đừng lo, nếu ai ăn hiếp con, bố vẫn sẵn sàng đòi lại công lý cho con
Nghe bố nói vậy, cô hít sâu rồi nhào vào lòng bố, dụi dụi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào lòng ông. Mặc dù nghe bố mẹ nói vậy, nhưng cô vẫn rất sợ hãi, sợ rằng ba mẹ ruột không thương cô, sợ rằng ba mẹ ruột không cần cô...
Tối đến
Chuông cửa nhà reo lên. Tim cô đập thình thịch, bố mẹ ruột cô đến rồi. Cô cẳng thẳng nhìn ra cửa. Mẹ vẫn dịu dàng như vậy, xoa đầu cô, bố cô đứng lên ra mở cửa. Nhìn thấy gia đình bên kia, ông cười lich sự và mời họ vào nhà. Đi theo họ là một cô gái trạc tuổi con gái ông. Ông nhìn cô, cô nhìn ông với ánh mắt điềm tĩnh rồi nhìn sang ba mình, hơi miễn cưỡng chấp nhận rằng: "Mình đúng là con gái của họ rồi"
- Mời gia đình vào trong, vợ tôi và con gái đang chờ hai người
Tiếng của chủ nhà làm cô giật mình, đi theo ba mẹ vào bên trong. Đến phòng khách, cô nhìn thấy một cô gái trạc tuổi mình. Cô gái kia cũng nhìn cô, hai ánh mắt, một điềm tĩnh, một rưng rưng như sắp khóc. Cô thở dài: "Đúng là con gái của ba mình, nhìn y chang".
- Mời anh chị ngồi
Ông ngồi xuống sô pha dành cho chủ nhà, và gia đình bên kia ngồi ghê còn lại, chỉ có cô con gái với ánh mắt điềm tĩnh ngồi một mình với ghế còn lại. Cô nhìn lướt qua khuôn mặt của người phụ nữ đang ôm lấy cô bé mít ướt kia, rồi lại nhìn sang người mẹ ốm yếu của mình, cô không khỏi thở dài.
- Chào con, lần đầu gặp mặt. Ta là Hoa Du Mặc, mẹ con Du Thiểm, và con gái của ta Hoa Thanh Nhu
Bố của cô gái điềm tĩnh lên tiếng làm cô thoát khỏi suy nghĩ vẩn vơ của mình. Cô nhìn sang cô gái đang rưng rưng kia lên tiếng
- Chào cậu, tớ là Hoa Thanh Nhu. Còn cậu, cậu tên gì?
- Tớ... tớ...
- Con bé tên Chu Tuệ Chi, ở nhà hay gọi là Tuệ Tuệ. Ta là Chu Lăng, vợ ta Dao Chi
Bố của cô nàng mít ướt lên tiếng. Giọng ông rất điềm tĩnh, khác xa với ba của cô. Ba cô lúc nào cũng vây quanh mẹ của cô, ánh mắt lúc nào cũng rưng rưng khi thấy mẹ làm việc. Vì sức khỏe sau khi sinh cô nàng kia (Tuệ Chi) đã vô cùng yếu, nên hầu như, cô được bảo mẫu chăm sóc là chủ yếu. Ba thường bên cạnh mẹ nhiều hơn là cô. Nhưng cô không buồn, vì cô biết, sức khỏe của mẹ yếu, nhưng vẫn trò chuyện với cô mỗi ngày, ba cô cũng thế, tuy không thể hiện ra bên ngoài, nhưng ông vẫn rất yêu thương hai mẹ con. Cô miên man suy nghĩ mà không hề nhận ra cả 4 người lớn và 1 đôi mắt đỏ hoe nhìn cô.
- Sao mọi người lại nhìn con?
Sau khi thoát khỏi suy nghĩ, cô thấy mọi người đang chăm chú nhìn mình làm cô hơi gượng gạo, cô nhìn mọi người và nói
- Thật ra, con đã biết chuyện này từ năm ngoái rồi ạ.
- Sao con biết?
Người ba của cô ngạc nhiên hỏi. Ông chưa bao giờ nói cho cô hay biết về chuyện năm xưa thì làm sao cô biết được.
- Ba làm sao mà biết được, lúc nào ba cũng một tiếng vợ, hai tiếng vợ yêu, đâu có để ý việc trường con khám sức khỏe đâu chứ.
Cô bĩu môi nhìn ba mình khinh thường ba mình. Ba cô giật mình, gãi đầu cười hề hề nhìn cô. Cô không giận ba đâu, chỉ hơi dỗi thôi, lúc nào ba cũng vây quanh mẹ không đoái hoài tới cô, nhưng bù lại, ông mua cho rất nhiều món quà độc lạ, nên là, cô sẵn lòng tha thứ cho ông.
- Lúc con khám sức khỏe tại trường, có làm xét nghiệm máu. Con nhóm máu AB thì bố mẹ con phải là nhóm máu A hoặc AB. Đằng này, bố mẹ con một người nhóm máu O, một người máu B, làm sao có con là máu AB được.
Cô nói suy luận của mình cho mọi người biết. Mọi người ồ lên, cô cũng tự hào khoe
- Nói cho cùng, dù gì con cũng là Học sinh giỏi của môn Sinh học, đại diện cho trường thi đấu Olympic Thành phố mà
- Con gái bố thật giỏi
Ông Chu tấm tắc khen. Nhìn Tuệ Chi vẫn đang buồn rầu, ông nói
- Tuệ Tuệ nhà mình cũng giỏi lắm, vừa thi đấu đạt giải nhất trong cuộc thi Piano cấp Thành phố mà, còn đậu vào trường cấp III danh tiếng nữa
Ông xoa đầu Tuệ Chi tán thưởng. Tuệ Chi vẫn rấm rứt trong lòng mẹ mà nhìn Thanh Nhu thầm nghĩ: "Cô ấy thật giống bố, điềm tĩnh và giỏi giang". Thanh Nhu nhìn Tuệ Chi, mỉm cười
- Này, sao cậu cứ ôm mẹ hoài thế, ló mặt cho tớ xem nào.
Tuệ Chi hơi hơi ngước mặt nhìn. Trước mặt Tuệ Chi là bố mẹ ruột. Ông Hoa thì nhìn cô chằm chằm, mắt hơi nhíu lại, làm Tuệ Chi có hơi sợ, Thanh Nhu thấy vậy liền nói
- Cậu đừng sợ, ba tớ là vậy đấy, ngoài mẹ và con gái của ông ấy ra, bất kỳ ai ông cũng nhíu mày như vậy
Rồi quay sang nói với ba
- Ba làm con gái ba sợ đấy, ba thu ánh mắt ấy lại đi
Nghe con gái yêu nói thế, ông Hoa thu hồi ánh mắt lại, rồi như vẻ thường ngày nhìn Tuệ Chi âm thầm đánh giá
- Đúng con gái rượu của tôi rồi nè. Vợ ơi, vợ nhìn nè, đôi mắt giống em ghê, cái mũi, cái miệng, cái gì trên khuôn mặt con đều giống vợ hết trơn
Ông Hoa cười toe nói với bà Du. Bà Du cười hiền, dang tay nói với Tuệ Chi
- Mẹ có thể, ôm con được không?
Updated 27 Episodes
Comments