Chương 2

Ở thiên lao tối tăm,ẩm ướt,mùi máu và mồ hôi hòa quyện khiến người ta nghẹt thở.Lê Quang Hùng bị treo lơ lửng trên dây xích,đôi tay,đôi chân bị kéo căng,cổ tay và cổ chân rớm máu vì dây xích siết chặt.Áo bào trắng giờ đây trở nên rách nát,lộ ra những vết thương chi chít trên cơ thể.Y đã bị đánh đập liên tục trong ba ngày,từ roi da đến gậy gỗ,không một phút được nghỉ ngơi.
Một tên cai ngục to lớn với khuôn mặt đầy sẹo,bước vào,trên tay gã còn cầm chiếc roi da tẩm muối.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Cai ngục:"Lê thiếu gia, ngươi cứng đầu thật đấy"
Gã gằn giọng nụ cười nham hiểm lộ ra hàm răng vàng khè.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Cai ngục:“Nói đi, đồng bọn của ngươi là ai? Lê gia cấu kết với ai để phản quốc?”
Quang Hùng nhếch môi, nụ cười yếu ớt nhưng đầy thách thức.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
“Ngươi nghĩ… ta sẽ nói sao?”
Giọng y khàn khàn,gần như không thành tiếng.
Gã cai ngục cười lớn,vung roi quất mạnh xuống ngực Quang Hùng.Tiếng roi xé gió vang lên,kèm theo âm thanh da thịt bị xé rách. Y cắn chặt răng,cơ thể run lên vì đau đớn,nhưng không một tiếng rên thoát ra.Máu từ vết roi chảy xuống, thấm đẫm nền đá lạnh lẽo.
Gã cai ngục không dừng lại,tiếp tục quất liên tiếp,mỗi nhát đều nhắm vào những vết thương cũ,vết thương chồng chất vết thương,khiến chúng rách toạc hơn.Da thịt Quang Hùng bong tróc,máu chảy thành dòng, nhưng ánh mắt y vẫn kiên cường,như ngọn lửa không thể dập tắt.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Cai ngục:“Ngươi… không sợ chết sao?”
Gã cai ngục thở hổn hển, dừng tay vì mệt.Gã không ngờ một thiếu gia yếu ớt như Quang Hùng lại có thể chịu đựng lâu đến vậy.
Quang Hùng nhổ một ngụm máu,ngẩng đầu nhìn gã,ánh mắt sắc lạnh.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
“Chết? Ta không sợ.Ta chỉ sợ… người ta yêu sẽ quên ta”
Lời nói ấy như một nhát dao đâm vào chính tim y,nhưng cũng là lời nhắc nhở về lý do y vẫn còn sống – để gặp lại Trần Đăng Dương,dù chỉ một lần.
Đêm đó,khi cai ngục rời đi,Quang Hùng ngã gục đầu xuống đất,hơi thở yếu ớt.Y ngước nhìn khe hở nhỏ trên trần,nơi ánh trăng lọt vào,yếu ớt như chính sinh mạng của y.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
“Đăng Dương…”
Quang Hùng thì thầm, nước mắt lăn dài trên gò má đầy vết máu.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
“Ngươi có từng nhớ… lời hứa năm xưa không?"
Một lúc sau,cánh cửa sắt nặng nề kêu “kẹt” lên một tiếng.Quang Hùng không ngẩng đầu, tưởng lại là tên cai ngục đến tiếp tục tra tấn.Nhưng bước chân lần này nhẹ hơn,đều đặn,mang theo hơi thở quen thuộc đến đau lòng.Quang Hùng ngước lên,ánh mắt mờ mịt dưới ánh sáng yếu ớt từ ngọn đuốc trên tường.Trần Đăng Dương đứng đó,trong bộ trường bào đen,khuôn mặt lạnh lùng nhưng đôi mắt lại ẩn chứa điều gì đó không thể gọi tên.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
“Ngươi…”
Y khàn giọng,môi nứt nẻ rỉ máu.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
“Đến để cười nhạo ta sao?”
Đăng Dương không đáp,chỉ đứng im,cách Quang Hùng vài bước chân.Hắn đưa tay ra hiệu cho tên lính đứng ngoài cửa rời đi.Khi chỉ còn hai người,không gian ngột ngạt đến mức như thể không khí cũng ngừng trôi. Quang Hùng nhìn thẳng vào mắt Đăng Dương,ánh mắt vừa đau đớn vừa thách thức.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Hay ngươi đến để tự tay kết liễu ta? Làm đi, Đăng Dương.Đừng để ta chờ.”
Đăng Dương siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.Hắn bước tới, rút từ trong áo một chiếc khăn lụa trắng,từng là vật Quang Hùng tặng hắn năm xưa.Hắn chậm rãi lau máu trên gò má y,động tác nhẹ nhàng nhưng đầy kiềm chế,như sợ chạm mạnh sẽ làm y tan biến.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
“Đừng nói nữa"
Giọng Đăng Dương trầm thấp,gần như thì thầm.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Ngươi chỉ làm mọi chuyện tệ hơn”
Quang Hùng bật cười, tiếng cười khô khốc xen lẫn tiếng ho khan.Máu từ vết thương cũ lại trào lên,thấm đỏ cả chiếc khăn trong tay Đăng Dương.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
“Tệ hơn? Ngươi nghĩ còn gì tệ hơn được nữa sao? Gia tộc ta bị diệt,ta thì bị xích như một con chó,còn ngươi… ngươi đứng đây,cầm máu ta để làm gì? Để an ủi lương tâm ngươi sao.”
Lời nói như lưỡi dao sắc,đâm thẳng vào tim Đăng Dương.Hắn buông khăn,quay mặt đi,bóng lưng cứng đờ.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Ngươi không hiểu"
Hắn nói,giọng run rẩy hiếm hoi.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Ta không có lựa chọn"
Quang Hùng nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
“Không có lựa chọn? Ngươi là Trần Đăng Dương,tướng quân Thiên Ưng,người nắm trong tay cả vạn binh sĩ.Đừng nói với ta rằng ngươi bị ép buộc Ngươi chọn đứng bên kẻ thù,chọn phản bội lời thề năm xưa.Đừng viện cớ”
Đăng Dương quay lại,ánh mắt bùng lên cơn giận. Hắn nắm lấy cổ áo y kéo mạnh,khiến dây xích kêu leng keng.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
“Ngươi nghĩ ta muốn thế này sao?”
Hắn gầm lên,giọng lạc đi vì cảm xúc dồn nén.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
“Ngươi nghĩ ta không đau khi nhìn ngươi thế này? Lê Quang Hùng, ngươi biết ta…”
Hắn dừng lại,như thể những lời sắp thốt ra sẽ phá hủy bức tường cuối cùng trong lòng hắn.
Quang Hùng nhìn sâu vào mắt Đăng Dương,trái tim đau nhói.Y muốn tin,muốn tin rằng người trước mặt vẫn là Đăng Dương của năm xưa,người từng nắm tay y dưới ánh trăng,hứa sẽ che chở cho y cả đời.Nhưng máu trên người y,những vết roi,và hình ảnh Lê gia tan hoang đã xóa sạch hy vọng ấy.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
“Ngươi biết ta thế nào?”
Quang Hùng hỏi,giọng nhẹ nhưng sắc như dao.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
“Biết ta yêu ngươi,nên mới đâm dao vào tim ta sâu hơn sao?”
Đăng Dương buông tay, lùi lại,khuôn mặt tái nhợt.Hắn không đáp,chỉ lặng lẽ rời đi,để lại Quang Hùng trong bóng tối.Chiếc khăn lụa trắng rơi xuống nền đá,thấm đẫm máu,như lời hứa năm xưa giờ chỉ còn là tàn tích.
Nggiau
Nggiau
Chương 2 này nó dài quá chời ơi😔,hong biết độc giả đọc có bị nản không ha
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play