Ánh Trăng Tàn Phai [Domicmasterd]
Chương 3
Sáng hôm sau,tên cai ngục trở lại,mang theo một cây gậy gỗ lớn,đầu gắn đinh sắt.
Quang Hùng bị kéo xuống từ dây xích,cơ thể yếu ớt đổ sụp xuống nền đá.Y không còn sức chống cự, nhưng ánh mắt vẫn kiên cường,như muốn thách thức cả trời đất.
Nhân vật phụ
Cai ngục:“Vẫn cứng miệng sao,Lê thiếu gia?”
Gã cai ngục cười nham hiểm,giơ gậy lên.
Nhân vật phụ
Cai ngục:"Hôm nay ta sẽ khiến ngươi phải van xin"
Gậy gỗ vung xuống, đinh sắt cắm sâu vào vai Quang Hùng,xé toạc da thịt.Máu bắn ra,nhuộm đỏ nền đá.Y cắn chặt răng,mồ hôi túa ra,nhưng không một tiếng rên.
Gã cai ngục tức giận,tiếp tục đánh,mỗi cú đều nhắm vào những chỗ nguy hiểm: lưng, ngực,đùi.
Mỗi lần gậy hạ xuống, da thịt Quang Hùng lại rách thêm,máu chảy thành vũng nhỏ dưới chân.Y cảm nhận được từng thớ thịt bị xé toạc,từng chiếc xương như muốn gãy vụn,nhưng y không khuất phục.
Trong cơn đau, ký ức ùa về.Quang Hùng nhớ mùa hè năm mười lăm tuổi,khi y và Đăng Dương cùng ngồi bên bờ suối,nước mát lạnh vỗ vào chân.Đăng Dương lúc ấy đã nắm tay y,cười rạng rỡ,nói rằng.
Trần Đăng Dương
“Quang Hùng,ta sẽ không để ai làm tổn thương ngươi.Nếu có ngày ta phải cầm kiếm,ta sẽ chỉ dùng nó để bảo vệ ngươi"
Quang Hùng khi đó đã tin, tin rằng Đăng Dương sẽ là người ở bên y mãi mãi.
Nhưng giờ đây thì sao?Người ấy lại là kẻ đứng sau những trận đòn này, dù không trực tiếp ra tay. Quang Hùng nhắm mắt, nước mắt hòa lẫn với máu,lăn dài trên gò má. Y không khóc vì đau, mà khóc vì trái tim đang vỡ vụn.
Gã cai ngục dừng tay,thở hổn hển.
Nhân vật phụ
Cai ngục:“Ngươi… thật là quật cường.Nhưng để xem ngươi chịu được bao lâu"
Gã ném gậy xuống,rời đi,để lại Quang Hùng nằm co ro trên nền đá lạnh.
Đêm đó, Quang Hùng sốt cao,cơ thể run rẩy vì đau và lạnh.
Y mơ màng thấy Đăng Dương,không phải vị tướng quân lạnh lùng,mà là chàng thiếu niên năm xưa,với nụ cười ấm áp như ánh mặt trời.Quang Hùng đưa tay ra,muốn chạm vào ảo ảnh ấy,nhưng chỉ nắm được không khí.
Một tuần trôi qua,Quang Hùng gần như không còn hình dạng con người. Những vết thương cũ chưa lành đã chồng thêm vết mới.Y bị treo ngược trên dây xích,máu chảy dọc từ chân xuống đầu,nhỏ từng giọt xuống nền đá.Mỗi hơi thở là một cực hình,nhưng y vẫn cắn răng,không để mình gục ngã.
Đêm khuya,Đăng Dương lại xuất hiện,lần này hắn mang theo một lọ thuốc nhỏ.Hắn quỳ xuống bên Quang Hùng,cẩn thận tháo dây xích,để cơ thể y nằm xuống nền đá.Quang Hùng yếu ớt,không còn sức phản kháng,chỉ nhìn Đăng Dương với ánh mắt mờ mịt.
Trần Đăng Dương
“Đừng cử động"
Đăng Dương nói,giọng trầm thấp,gần như van xin.
Hắn mở lọ thuốc,bôi lên những vết thương trên ngực Quang Hùng.Thuốc mát lạnh,nhưng mỗi lần chạm vào da thịt rách nát,y lại rùng mình vì đau.Quang Hùng cắn môi đến rỉ máu,không muốn để Đăng Dương thấy mình yếu đuối.
Lê Quang Hùng
“Ngươi làm gì thế này?”
Quang Hùng thì thầm, giọng yếu ớt.
Lê Quang Hùng
“Muốn ta sống để chịu thêm đau đớn sao?”
Đăng Dương không đáp, chỉ tiếp tục bôi thuốc, động tác nhẹ nhàng nhưng đôi tay run rẩy.Hắn nhìn những vết thương chi chít trên cơ thể Quang Hùng,trái tim như bị bóp nghẹt.
Trần Đăng Dương
"Ta không thể để ngươi chết"
Y cười nhạt,nước mắt lăn dài.
Lê Quang Hùng
“Ngươi giữ ta sống để làm gì? Để ta chứng kiến ngươi phản bội ta thêm lần nữa?”
Đăng Dương dừng tay,ánh mắt đau đớn.Hắn muốn nói rằng tất cả là vì muội muội hắn- Trần Linh,đang bị quyền thần giữ làm con tin.Hắn muốn nói rằng mỗi nhát roi giáng xuống y đều là nhát dao đâm vào tim hắn.Nhưng hắn không thể.Đăng Dương chỉ cúi đầu, nắm lấy tay Quang Hùng,siết chặt như muốn truyền chút hơi ấm.
Trần Đăng Dương
“Ta xin lỗi”
Đăng Dương thì thầm, giọng khàn đặc.
Trần Đăng Dương
“Ta không xứng đáng với ngươi”
Quang Hùng nhìn hắn, trái tim đau đớn nhưng vẫn không thể dập tắt tình yêu cháy bỏng.Y muốn hét lên,muốn hỏi tại sao Đăng Dương lại chọn con đường này,nhưng y quá mệt mỏi.
Quang Hùng chỉ nắm lấy tay Đăng Dương,yếu ớt nói:
Lê Quang Hùng
“Nếu ngươi còn chút tình cảm với ta… hãy giết ta đi.Đừng để ta sống mà chịu nhục.”
Đăng Dương buông tay, đứng dậy,bóng lưng cô độc dưới ánh đuốc.Hắn rời đi mà không quay lại,để lại Quang Hùng trong bóng tối,với lọ thuốc và nỗi đau không thể nguôi ngoai.
Comments