Hãy Quay Đầu, Em Sẽ Thấy Anh.
Phương Ngữ vừa mở mắt ra đã thấy mình đang nằm trên một cái giường đơn, tay chân bị khóa chật bởi bốn cái còng sắt. Cô chưa kịp nhận ra đây là đâu đã bất giác hoảng hốt, giãy giụa khiến còng sắt va chạm kêu ồn ào.
"A Ngữ à, em đừng làm loạn nữa, đợi sau khi xong việc anh sẽ thả em ra. không sao đâu, đừng sợ. Anh không phải muốn làm tổn thương em đâu."
Phương Ngữ giật mình ngừng vùng vẫy, nhưng rồi biểu tình càng thêm mê mang không hiểu nhìn người vừa xuất hiện.
"Thịnh Hiên, chuyện này là sao?"
Cũng trong nháy mắt đó Phương Ngữ dần cảm thấy bất an, nhưng cố tỏ ra bình tĩnh nhìn cái người vốn tưởng gần gũi thân mật nhất nhưng hôm nay trông cũng thật xa lạ: "Có, có phải anh lại muốn bày ra trò đùa gì không? Nhưng mà em không thích trò đùa này, con nó cũng không thích đâu, nó sẽ sợ đấy, đừng lại đi được không?"
Lâm Thịnh Hiên không đáp lại cô ngay mà chỉ cười cười, nụ cười khiến cô rét lạnh gần đến gần cô. Bàn tay giơ lên, gần như là dịu dàng lại mang theo chút gì đó khiến Phương Nhữ phát run đặt lên trên bụng cô.
Có nháy mắt đó Phương Ngữ tưởng như bàn tay kia là một con rắn độc. Cô và đứa bé mới hơn ba tháng, còn nhỏ đến nổi đến bụng còn chưa lộ ra đang gặp nguy hiểm.
Bất an trong lòng cô dần lớn, lại không muốn nghĩ sâu xa nhưng giọng nói đã không giữ được mà muốn phát run: "Thịnh, Thịnh Hiên?"
Lâm Thịnh Hiên chỉ đặt tay lên bụng cô chứ không hề làm gì, lúc này mới lên tiếng nhưng lại càng khiến cô sợ hãi không dám tin, cứ ngỡ mình nghe nhầm.
"Nhưng mà không được đâu, phải đợi lấy nó ra thì chuyện này mới xong được."
Lấy, lấy nó ra?
Lâm Thịnh Hiên đang nói cái gì?
Lấy cái gì? Ai?
Phương Ngữ có cảm giác mình đang bị ù tai, đến mức nghe ra ảo thính, nhất thời chỉ trố mắt ra nhìn Lâm Thịnh Hiên mà không thể thốt nên lời.
Trong khi đó Lâm Thịnh Hiên vẫn còn đang nói, lại giống như đang độc thoại một mình: "Mặc dù có sẽ có lỗi với em lắm nhưng anh không thể để em giữ đứa bé này lại được, nếu không tiền đồ của anh sẽ tiêu tan mất."
Từng lời từng chữ lại như sóng dội vào tai, đánh thẳng vào não Phương Ngữ, nháy mắt khiến cô tỉnh ra, rồi cất giọng không thể tin được ngay lập tức: "Anh nói cái gì vậy?"
"Anh muốn bỏ bé con!?"
Mấy chữ cuối Phương Ngữ gần như là hét vào mặt Lâm Thịnh Hiên.
Mới đó cô trông vừa yếu đuối vừa hiền lành đến nổi mặc ai cũng bày bố cuộc đời cô được, nháy mắt đã trở nên hung dữ, hở ra là muốn cắn chết người. Mà người cô muốn cắn chết bây giờ là Lâm Thịnh Hiên, cái người mà cô tưởng đã yêu đến chết đi sống lại.
Cũng phải, đều nói đứa con là tim là phổi của người mẹ. Người ta đều muốn đào tim đào phổi cô ra luôn rồi sao cô có thể bình thường cho được.
Có thể Lâm Thịnh Hiên lại không xem sự giận dữ của cô ra gì. Là bởi vì cô vẫn đang là cá nằm trên thớt?
Hắn vẫn ung dung từ tốn nói: "A Ngữ à em yêu anh mà phải không, em phải thông cảm cho anh chứ. Anh sắp có được tất cả!"
"Ý anh là gì?"
Phương Ngữ khó tin ngờ vực nhìn hắn ta, ánh mắt như muốn tóe ra lửa.
Lâm Thịnh Hiên cũng không định giấu, khẳng khái nói: "Em biết mà, khó khăn lắm anh mới leo lên được vị trí trưởng phòng của tập đoàn đá quý Giang thị. Tổng giám đốc Giang thị vừa ý anh, tỏ vẻ muốn giới thiệu con gái ông ta cho anh, sau đó là chức vị tổng giám đốc tương lai, em nói xem, anh phải làm sao đây?"
Làm sao đây?
Phương Ngữ gần như là tức đến muốn cười ngay lập tức.
Lâm Thịnh Hiên vẫn còn đang dùng một bộ thâm tình nhìn cô mà nói: "Em yên tâm, không có đứa này thì chúng ta sẽ có lại đứa khác. Quan trọng là anh yêu em, chúng ta sẽ còn tương lai rất dài mà em."
Phương Ngữ giận đến nổi lòng ngực phập phồng kịch liệt, muốn mắng chửi, nhưng cảm thấy chẳng tìm thấy lời nào đủ để gói gọn tâm tình của cô lúc này.
Nhưng bởi vì tâm tình của cô phản ứng quá lớn, dẫn tới tim đập nhanh khiến máy đo nhịp tim trong phòng kêu vang. Bác sĩ phụ trách phẫu thuật phá thai cho Phương Nhữ đi vào nhăn mặt nói: "Tâm tình người bệnh quá kích động sẽ ảnh hưởng đến phẫu thuật. Cái thai đã hơn ba tháng mới lấy ra vốn đã rất nguy hiểm, bây giờ nói không khéo sẽ là một xác hai mạng."
Lâm Thịnh Hiên nghe xong thì biến sắc, lời nói lại là: "Không được, phải phẫu thuật ngay, không thể kéo dài thêm nữa."
Nếu ánh mắt có thể giết người thì Lâm Thịnh Hiên có thể chết ngàn lần. Phương Ngữ đi từ cực giận đến cực phản, không nói một lời mà chỉ dùng ánh mắt đầy hận ý nhìn Lâm Thịnh Hiên.
Cô nhìn tên bác sĩ kia nói bao nhiêu điều nghiệp thuật chuyên tâm nhưng cuối cùng vẫn đồng ý làm phẫu thuật theo ý Lâm Thịnh Hiên thì cô liền mình đã lọt vào hang ổ của một phòng phẫu thuật không chính quy, nói thẳng là phẫu thuật chui. Biết mình không thể phản kháng, Phương Ngữ tức giận khó thở, nôn nóng đau lòng cho đứa bé mới hơn ba tháng còn chưa kịp thấy ánh nắng mặt trời đã gặp phải độc thủ nhường này nhưng cô cũng không muốn chết. Chỉ có sống thì cô mới có thể trả thù.
Cô muốn trả thù... Phương Ngữ mang ý niệm này mà phẫn hận đau đớn tiếp nhận phẫu thuật phá thai chui.
Nhưng số phận thật trớ trêu, Phương Ngữ vẫn chết trên bàn mổ vì rong huyết.
Bởi vì chết quá oan khuất, ở một khoảnh khắc cuối cùng cô bỗng thấy mình tồn tại ở một trạng thái kỳ lạ, phẫn nọ tuyệt vọng vô cảm nhìn Lâm Thịnh Hiên đem xác cô ném xuống biển rồi lạnh lùng quay đầu bỏ đi không hề có chút đau thương.
Cảm nhận nước biển lạnh lẽo bao trùm linh hồn cô hận, muốn lao về phía hắn nhưng bất lực nhìn thân thể hư ảo dần tan biến, cuối cùng hoàn toàn mất đi ý thức.
______
"Bà chủ ơi! Cô chủ tỉnh rồi!"
Loảng xoảng.
Trong tiếng kêu hối hả là những tiếng vang chói tai nối tiếp nhau, chỉ không tới vài phút mà trong căn nhà sang trọng bề thế đã trở nên hỗn loạn chỉ vì một câu này.
Khi ấy ở trong một căn phòng, Phương Ngữ không hiểu bỗng nhiên chết rồi sống lại đang ngơ ngác ngồi trên giường nhìn người hầu ở xung quanh xoay quanh.
Updated 45 Episodes
Comments
Phạm Tuyết Mai
chời má y tui nghĩ luôn, chả này quỷ đội lốt ng à? hoang mang nga
2025-08-08
1
So Lucky I🌟
Mấy tên cá tra thúi giọng điệu của khứa nào cũng giống nhau. Lý do cái quần gì, yêu đương cái quần gì, nói cho cùng thì cũng không cưỡng lại nổi trước cám dỗ, Lâm Thịnh Hiên yêu bản thân hắn chứ chả yêu ai. Phụ nữ yêu lầm tin lầm là đau là rơi vào bi kịch như Phương Ngữ vậy đó. May mà cô đã có cơ hội làm lại cuộc đời...
2025-08-07
8
So Lucky I🌟
Ê bà, tui thích cái câu trong văn án nha, hai câu của anh luôn ấy: Có thể dựa vào anh là canh bạc em thắng đậm nhất kiếp này. Anh cho em lợi dụng, không lợi dụng thì là đồ ngốc đó cô bé. Thấy cả trời yêu thương cưng chiều sủng ngọt lun á. Mà ko biết có ngọt thiệt hông/Facepalm//Facepalm//Facepalm//Facepalm//Facepalm/
2025-08-07
7