Chương 03: Nhân Sinh Là Thế!

Thánh Nhân là gì? Là người cứu thế mà không để lại tên tuổi, là người cứu rỗi mà không nhận lấy ân tình. Nếu thứ ông lão đang cầm trên tay này là thật, thì đó chính là cứu thế đối với phàm nhân trên khắp Đại Lục này, người đó nếu đem bán hoặc đấu giá khẳng định sẽ tạo nên sự kinh động khắp Đạc Lục.

Hít sâu một hơi, ông lão vào thời khắc này như đang cầm trong tay một tương lai huy hoàng, chính xác nó sẽ thay đổi kết cục của toàn bộ một thời đại. Ánh mắt ông lão chỉ còn lại sự kính phục vô hạn với thiếu niên vừa rồi, nụ cười tươi ấy vào thời khắc này lại vĩ đại như vậy.

Ông lão trước ánh mắt kinh ngạc như muốn lòi mắt của hai người thủ vệ đã trực tiếp cuối người lại ba cái vào trong thành, bọn họ đã không còn phán đoán để kịp thời ngăn cản nữa rồi. Khi hai người thủ vệ hồi thần lại đã không còn nhìn thấy hình bóng của ông lão đó nữa, nhưng bỗng đột nhiên hai người họ trở nên ngây ngẩn, rồi lại bình thường như chưa có chuyện gì vừa xảy ra.

Vào thời khắc này bên trong thành, hiện tại trời đã về tối. Mặc dù là trời đã tối nhưng ở phía bên ngoài vẫn là dòng người đông đúc, những tiếng reo hò bán hàng vang vọng khắp nơi. Sở Minh khi tiến vào lại còn cho rằng bản thân lại vào đúng lúc một lễ hội gì rồi cơ.

- Vị huynh đài này, tại hạ là người ngoài vừa tới, không biết ở đây buổi tối tại sao lại náo nhiệt như vậy a?

Sở Minh nghe có người cùng thắc mắc như hắn mà bắt đầu hỏi thăm, liền lắng tay qua nghe. Lễ hội lớn như này dù chỉ là phàm nhân tổ chức nhưng nếu đã tới hắn cũng không ngại tham gia náo nhiệt một phen, ngủ say hơn trăm vạn năm, dù có là tu hành thì bế quan hơn hai trăm vạn năm cũng ít có người làm được, tận hưởng một chút.

- Hử? À, thế huynh đài lại thật sự tới đúng lúc.

Nam tử trong ánh mắt bắn ra tia hào quang kích động mà ngước nhìn bầu trời trên cao, nam tử hỏi thăm và Sở Minh cũng không hiểu gì vẫn tiếp tục im lặng chờ đợi nam tử nói tiếp.

- Hơn ba trăm năm trước, một yêu long cường đại, thân thể dài tận mấy vạn trượng bao phủ tòa thành, không hiểu sao yêu long lại phát điên mà bắt đầu tàn sát.

Vừa nói đến lúc đó, nam tử như nhớ lại cảnh tượng đẫm máu đấy mà cố nuốt một ngụm nước bọt, trên vẻ mặt chỉ còn lại sự hoảng sợ như thật sự đã chứng kiến. Nghe nam tử kể vậy thì nam tử hỏi thăm cũng kinh hoảng một phen, lấp bấp nói.

- Thế... thế sao nữa? Yêu long có bị giết không?

Nam tử nhìn người vừa hỏi ánh mắt như nhìn một kẻ đần mà nói.

- Không chết mà các hạ còn ở trong thành được à? Thực lực yêu long cường đại, nếu không chết có khả năng đã phá hủy toàn bộ trăm ngàn vạn dặm xung quanh không còn ngọn cỏ rồi, lại không đến lượt chúng ta ở đây mở tiệc ăn mừng.

Nam tử nghe tới có thể hủy diệt trăm ngàn vạn dặm không còn một ngọn cỏ liền tái mét hết cả mặt, trong ánh mắt chỉ còn lại sự kinh hoảng và một chút khó mà tin tưởng mà nói.

- Nếu thật sự như các hạ nói vậy thì nó dường như có thể hủy diệt cả một vương triều! Lại cường đại như vậy, ai có thể chém long?

Nam tử nghe nói thế liền hào khí bừng bừng, ánh mắt như phát nên ngọn lửa chiến ý mà hào hứng nói.

- Vào đúng thời khắc ấy, một người từ trên trời hạ xuống, tay cầm bội đao trực tiếp một đao đã cắt đôi yêu long, quả thật lúc đó như tiên thần hạ phàm chém giết ác long. Ha ha! Phải nói ông trời lúc đó như hiển linh mà chém chết ác long vì ác nghiệt của nó a!

Nam tử nghe nói thế liền tưởng tượng được một nam tử cầm đao hạ xuống từ tiên giới, như bao trùm thiên địa, lấy ý trí thiên địa làm kiếm mà chém ác long, quả thật nghĩ tới đó đã hưng phấn tới cực điểm! Nam tử cùng với người kia vừa đi vừa trò chuyện về ác long và tiên thần đó có trở về hay không mà rời đi trong vòng người tấp nập.

Sở Minh lại không còn chú ý hai người kia từ bao giờ, ánh mắt hắn lần thứ hai lại ngước nhìn bầu trời đêm. Hắn nở một cười lạnh lẽo đến cực điểm mà nhìn lấy bầu trời mà nói.

- Ông trời hiển linh?

Sở Minh vẫn là thong dong và nở một nụ cười như vậy, nhưng nếu có người để ý kĩ sẽ phát hiện nụ cười này đã khác đi một tí so với nụ cười hắn luôn cười. Sở Minh thu hồi ánh mắt mà tiếp tục dung nhập vào đoàn người.

Sự tích nam tử kia vừa kể đối với Sở Minh cũng chỉ là một câu chuyện lại không đáng nhắc đến, những câu chuyện xưa như này tỷ lệ rất cao là thêm bớt và chỉnh sửa rất cao, khó mà tin tưởng hoàn toàn, nhưng yêu long chết đi hẳn là thật.

Bình thường nếu tu vi đã đạt đến Trúc Cơ thì đã có linh trí không kém gì con người, việc phát điên mà tấn công nhân loại cũng chỉ có khả năng duy nhất là tẩu hoả nhập ma. Nếu là tẩu hoả nhập ma thì quả thật tu vi của yêu long trong lời kể có thể phá hủy ngàn vạn dặm cũng chưa chắc đã kém, hẳn đã là tầng cao của cảnh giới.

(Giải Thích: Tầng cao của cảnh giới là từ Cảnh Giới thứ 7 đến thứ 9. Cảnh Giới thứ 1 và 3 là thấp, 4 và 6 là trung.)

- Thật đáng tiếc, Đạo Tâm chưa vững đã đột phá, không chết cũng tẩu hoả nhập ma và bị chém chết thì lại không khác nhau, nếu có thể phi thăng Tiên Giới thì long tộc dù là tạp chủng cũng có tí thành tựu.

(Giải Thích: Tạp Chủng có thể xem là huyết mạch không thuần túy, huyết mạch dưới 10% điều được xem là tạp chủng.)

Đối với những người sống quá lâu như Sở Minh thì dù Nhân Tộc hay là Vạn Tộc thì lại không khác gì nhau. Chỉ cần sống thì đã là tranh đấu, ai lại đi phân biệt giữa một con người ăn một con cá và con cá ăn một con người, đó là cường giả ăn kẻ yếu, thấy buồn cũng vì đồng cảm của tộc mà thôi. Dù là Sở Minh thì hắn cũng chỉ là ưu tiên Nhân Tộc cao hơn một tí.

Đi bộ giữa dòng người đông đúc, trong ánh mắt của Sở Minh lại không phải dòng người tấp nập mà là một loại ý cảnh hoặc Đại Đạo lưu chuyển. Vạn vật thế giới là Đạo, Đạo lại không phân biệt giữa mạnh và yếu mà là hiểu và không hiểu mà thôi. Đạo dù cường đại mà lại không lĩnh ngộ được chân nghĩa cũng chỉ lạc vào sương mù lạc lối không lối thoát. Một khi hiểu ra và siêu thoát được nó, không nói ngươi vô địch bao nhiêu mà ngươi đủ để nhắm mắt nhìn thiên hạ.

- Đại ca ca, huynh... huynh có thể cho muội một cái bánh bao được không?

Sở Minh hơi dừng lại, ánh mắt cuối đầu nhìn xuống thì đã thấy một đứa trẻ mái tóc bù xù, khuôn mặt đầy dơ bẩn cũng chỉ phân biệt đây là một đứa bé gái, mặt một đồ rách rưới, được thêu thùa như cho có lệ. Đang nắm một góc áo của hắn, để ý kĩ sẽ thấy bàn tay nhỏ nhắn ấy đã được rửa rất sạch sẽ. Ánh mắt đứa trẻ ấy trong mắt Sở Minh lại chỉ có một tia ánh sáng nho nhỏ như vận mệnh vụt đi sẽ biến mất.

Đứa trẻ chờ một lúc lâu Sở Minh vẫn không trả lời liền thu hồi cánh tay nhỏ bé, trong ánh mắt không có sự thất vọng, hoặc nói rõ từ đầu đã không có kỳ vọng. Đứa trẻ lủi thủi rời đi, điều đó dù là diễn nhiên giữa thời đại loạn lạc nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn khiến cho lòng của nhiều người rung động.

Sở Minh từ đầu đến giờ vẫn im lặng, nhìn đứa trẻ rời đi trong ánh mắt hắn chỉ vụt qua một tia cảm giác khó hiểu, hắn chỉ thở dài một tiếng. Chưa nói hắn có phải người tốt hay không, nhưng nếu có thể cho thì cho cũng không là gì, nhưng hắn cũng chỉ có hai đồng của ông lão để vào thành mà thôi.

Lại đang định rời đi nhưng chân vừa giơ lên lại đặt về vị trí cũ. Sở Minh nở một nụ cười bất đắc dĩ, nụ cười này so với hai nụ cười tươi khi đối mặt với người khác hoặc là đối mặt với bầu trời khác xa hơn nhiều. Ký ức bị phong ấn, Nhân Tính lại một lần nữa hiểu hữu.

- Có vẻ đây là Nhân Tính nhỉ? Ta không phải thần linh? Ta lại càng không phải Thiên Đạo, ta là con người!

Sở Minh quay đầu lại, hắn chỉ lặng lẽ đi theo phía sau đứa trẻ đó trong dòng người. Đứa trẻ vẫn làm một cử chỉ là mở miệng xin một chiếc bánh bao. Một lúc lâu sau trời đã gần về khuya, dòng người dần ít đi nhưng đứa trẻ cuối cùng đã nhận được một chiếc bánh bao từ một xe đẩy bánh bao của một ông lão.

Ông lão nhìn lấy thân ảnh đứa bé rời đi cũng chỉ là một tiếng thở dài, lại tiếp tục đẩy xe rời đi. Bỗng một bóng dáng thân ảnh áo bào xám chạy ngang qua, không phải là tới chỗ ông lão mà là đứa trẻ đó. Ông lão định kinh hô lên thì bỗng giọng nói lại dừng ở cổ, chỉ thấy đứa trẻ đang ôm theo một chiếc bánh bao ở trong ngực bỗng ngã xuống, thân ảnh áo bào xám đó đã đỡ được đứa trẻ trong lòng.

Ông lão thấy vậy liền vội vã rời khỏi xe đẩy mà chạy lại phía nam tử áo bào xàm, khi ông lão tiếp cận đã thấy nam tử áo bào xám đó đã đặt đứa trẻ đó xuống đất, thân thể bất động như đã không còn sự sống. Sở Minh trực tiếp khoác tay để ông lão bớt nghĩ nhiều mà nói.

- Chỉ là ngất đi thôi.

Ông lão hơi ngẫn ra, nhìn lấy thân thể bất động của cô bé mà đầy nghi hoặc, thật sự chỉ là ngất à? Chỉ thấy nam tử áo bào xám ấy bế lấy cô bé vào lòng, nhìn lấy ông lão mà nói.

- Biết nhà cô bé ở đâu không?

Ông lão như vừa hồi thần, lập tức chỉ về một hướng, mặc dù còn nghi hoặc nhưng ông lão cũng không phải đại phu. Nếu đối phương đã nói chỉ là ngất, thì là ngất vậy...

Sở Minh ôm theo cô bé thân thể đã lạnh ngắt mà từ từ tiến bước về phương hướng đó, cái bánh bao trên tay cô bé vẫn là ôm chặt như vậy. Nhìn chiếc bánh bao trên tay cô bé, theo như ông lão nói thì cô bé này còn một đứa em trai, hôm nay là ngày lễ của thành, đó có thể là món quà.

Sở Minh trầm mặt đứng trước một căn nhà gỗ đã cũ kĩ và mục nát tại một góc nhỏ, hắn không nói lời nào chỉ im lặng đứng trước cánh cửa. Một lúc lâu sau Sở Minh nhẹ nhàng đặt nữ hài ở phía bên trái cánh cửa, hắn nhẹ giọng nói.

- Quà thì nên chính tay mình tặng, vận mệnh như nào thì lại xem ở ngươi rồi.

Sở Minh giơ cánh tay lên rõ vào cửa, tiếng cửa vừa vang lên, trên khuôn mặt dơ bẩn của đứa trẻ, lông mi lại động đậy như sắp tỉnh. Sở Minh vừa nghe một tiếng vui mừng nhưng lại có chút suy nhược của một đứa trẻ vang lên trong nhà đã trực tiếp quay người rời đi. Hắn giúp thì cũng đã giúp, hoàn cảnh đứa trẻ có tốt hơn không lại không phải thứ một người xa lạ như hắn cần cân nhắc.

Tiếng cánh cửa cũ kĩ được kéo mở ra, một năm hài chỉ chừng 6, 7 tuổi từ từ ló đầu ra nhìn ngó xung quanh.

- A, sao sư tỷ lại nằm ở đây?

Nam hài lập tức tay chân lúng túng, chỉ biết cầm lấy cánh tay sư tỷ mà lắc lắc như đang muốn kêu tỉnh. Nữ hài vừa mở mắt ra đã thấy sự đệ ánh mắt đỏ hoe như sắp khóc tới nơi. Nữ hài liền nở một nụ cười, đây là nụ cười thật lòng nhất mà nói.

- Đây, cho đệ.

Nữ hài giơ ra cái bánh bao được ôm trong lòng về phía đệ đệ của mình.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play