Chương 4

(ᵕ—ᴗ—)
“Lâu rồi không gặp, Duy. Em vẫn còn ngoan.”
Cậu cầm lên, ngón tay run lẩy bẩy. Chữ viết không thể nhầm lẫn. Nét bút thẳng, đều, hơi nghiêng về phải đúng kiểu của hắn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không thể nào… không thể…
Cậu chạy đến cửa, đập mạnh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Có ai không?! Là ai bỏ tờ giấy vào đây?!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Trả lời tôi đi!!
Im lặng
Không ai lên tiếng. Không một tiếng bước chân. Căn nhà như chết.
Cậu không ăn bữa đó. Cũng không ngủ
Ngồi bên cửa sổ, cậu ôm đầu, cố tự nhủ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chỉ là ảo giác. Mình bệnh, sốt, mơ mộng thôi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hắn không thể quay lại…
Nhưng rồi, đến tối, khi đèn phòng vừa tắt
Cậu nghe thấy tiếng động
Một tiếng “cạch” rất khẽ. Như tiếng kim loại chạm vào nhau.
Tim cậu thắt lại.
Cậu đứng dậy, chậm rãi tiến ra cửa, ghé tai sát. Không có gì. Nhưng khi quay lại… cậu sững người.
Chiếc ly mặt cười đã biến mất.
Sáng hôm sau, người hầu vào dọn như thường lệ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cái ly hôm qua đâu rồi?
Người Hầu
Người Hầu
Ly nào ạ?
Cô tráng ánh mắt của cậu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chiếc ly có mặt cười
Người Hầu
Người Hầu
Tôi… tôi không biết. Có lẽ được đổi để vệ sinh
Cậu nhìn chằm chằm. Không tin.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tờ giấy… cô có thấy không?
Người Hầu
Người Hầu
Tờ… gì cơ ạ?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Giấy. Có chữ. Đặt trong khay
Người hầu nhìn xuống khay, ngập ngừng
Người Hầu
Người Hầu
Không có tờ nào cả, thưa cậu.
Cậu không hỏi nữa. Dù gì cũng vô ích. Nhưng nỗi bất an trong lòng ngày càng rõ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh thực sự quay lại rồi đúng không…?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh muốn gì nữa…? Em đã rời đi rồi mà…
Đêm thứ ba
Cậu ngủ thiếp đi trong lúc ngồi tựa đầu bên cửa sổ. Đến khi tỉnh dậy, căn phòng tối om. Mọi thứ im lặng. Quá im.
Đèn trần không sáng. Duy đứng dậy, bật công tắc
Không có điện
Cậu bước ra giữa phòng, định đi gọi người thì…
Có ai đó đứng ngay cửa
Một bóng người cao, dáng quen thuộc đến đau lòng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ai… ai vậy…?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Là tôi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
?…
Giọng trầm. Chậm. Rất đỗi bình thản
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh đây, Duy!
Cậu lùi lại, cổ họng khô khốc. Tay run lên
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh… làm sao anh vào được đây?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chỗ nào có em, anh đều vào được.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh không nên xuất hiện ở đây…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em gọi tên anh trong cơn sốt. Em nhớ anh?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không! Đó chỉ là mơ… tôi không…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dối lòng làm gì?
Hắn bước đến, từng bước một
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em sợ. Nhưng em cần anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không… không… tôi không cần anh nữa…
Cậu lùi sát tường, run bần bật.
Hắn dừng lại trước mặt cậu, rất gần. Hơi thở phả nhẹ lên tóc mai.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy tại sao em không hét lên?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tại sao khi thấy anh… em không bỏ chạy?
Cậu cứng đờ.
Không một lời.
Hắn cúi xuống, môi gần sát tai cậu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em có thể chạy, nhưng em biết mà… lần này, anh sẽ không để em rời đi nữa đâu.
Bóng tối nuốt lấy tất cả.
Đèn bật sáng lại vào sáng hôm sau. Nhưng căn phòng trống.
Duy đã biến mất
Chỉ còn lại trên bàn một mảnh giấy
“Tôi đã để em đi một lần. Không có lần hai”
૮₍˶ᵔ ᵕ ᵔ˶ ₎ა

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play