Cậu tỉnh dậy trong mùi thơm của gỗ cũ và da thuộc.
Không có tiếng chim. Không có tiếng người. Không có ánh nắng.
Chỉ có tiếng gió thổi khe khẽ qua khung cửa sổ bị chặn bằng song sắt. Và hơi lạnh như ngấm vào xương.
Cậu nằm trên chiếc giường lớn phủ chăn đen, xung quanh là căn phòng xa lạ: rộng, nhưng trống trải và nặng nề. Tường gỗ cũ, một cửa sổ nhỏ cao, và duy nhất một cánh cửa bị khóa từ bên ngoài.
Hoàng Đức Duy
Đây… là đâu…?
Duy lồm cồm ngồi dậy, đầu vẫn nặng trĩu. Tay bị trầy, môi khô rát.
Cậu nhớ… bóng người tối qua.
Hắn đã đứng đó. Đã nói rằng sẽ không để cậu đi nữa.
Cậu muốn tin đó là mơ. Nhưng… chiếc áo trên người cậu đã bị thay. Là loại vải mềm đen, có thêu tên cậu nhỏ xíu ở cổ tay “Duy”
Hoàng Đức Duy
“Chuyện này… thật rồi…”
Một tiếng “cạch” vang lên
Duy giật thót, nhìn về phía đó.
Hắn bước vào. Vẫn là hắn.
Nguyễn Quang Anh.
Cao, lạnh, trầm mặc và sắc bén như lần đầu cậu gặp hắn… chỉ khác là đôi mắt giờ đây đã không còn chút kiên nhẫn hay mềm lòng nào.
Nguyễn Quang Anh
Anh đã bảo em rồi. Anh sẽ không để em biến mất lần nữa.
Hoàng Đức Duy
Tại sao… tại sao lại làm thế với tôi?
Nguyễn Quang Anh
Vì em là của anh.
Hoàng Đức Duy
Tôi không phải là thứ để anh sở hữu!!!
Cậu gào lên
Nguyễn Quang Anh
Không?
Hắn cười nhẹ, bước lại gần, từng bước chắc chắn
Nguyễn Quang Anh
Vậy sao em vẫn để anh chạm vào, thay đồ cho em lúc bất tỉnh, đặt em nằm ngủ ở đây, mà không hề phản kháng?
Hoàng Đức Duy
Tôi không có lựa chọn!
Nguyễn Quang Anh
Và em vẫn không có lựa chọn nào cả
Hắn ghé xuống gần, thì thầm.
Nguyễn Quang Anh
Tôi đã để em rời đi một lần. Em biết điều gì xảy ra sau đó không?
Duy im lặng, mắt mở to.
Nguyễn Quang Anh
Anh mất 2 năm để xây lại mọi thứ.
Nguyễn Quang Anh
2 năm để xoá sạch những người đã che giấu em.
Nguyễn Quang Anh
Và thêm 1 tháng để tạo ra căn nhà này
Nguyễn Quang Anh
Nơi chỉ có anh và em
Hoàng Đức Duy
Anh điên rồi…
Nguyễn Quang Anh
Không. Anh chỉ không thể chịu được việc em biến mất khỏi tầm mắt anh một lần nữa
₍^. .^₎⟆
Cậu chạy.
Lao ra khỏi phòng, định men theo hành lang thì…
Cánh cửa chính không tồn tại.
Chỉ có tường. Và bức tranh cũ treo trên đó.
Một mê cung…
Hắn không đuổi theo. Hắn để cậu chạy. Nhưng mỗi góc tường, mỗi ngã rẽ, đều được thiết kế để dẫn cậu trở về đúng nơi ban đầu.
Comments
Trần Phu Nhân
Dum a truyện hay vcl m truyện nó đỉnh tới nổi t pha chửi thề luôn ấy
2025-08-10
0