Đau Lòng Nhìn Người Mình Thương Sánh Đôi Cùng Ai Khác
Tin tưởng và hy vọng
*Đoạn tiếp của chap trước...
Người dẫn truyện/Tác giả
Phong mỉm cười gượng gạo, đôi má nóng bừng, đáp bằng giọng nhỏ đến mức chỉ đủ cho Hoàng nghe
Phong
Tớ… tưởng mình quen cậu rồi.
Hoàng
Hoàng hơi ngạc nhiên, rồi cười nhẹ.
Người dẫn truyện/Tác giả
Nụ cười ấy… sau này cậu mới hiểu, chính là thứ đã khiến mình quay đầu tìm kiếm suốt nhiều năm, ngay cả khi biết sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa.
Người dẫn truyện/Tác giả
Tiếng trống báo hết giờ vang lên, kéo cậu trở lại thực tại. Cậu nhìn theo bóng lưng người ấy rời đi, cảm giác vừa mong đợi lại vừa lo sợ… như thể một sợi dây vô hình đã buộc chặt hai người từ giây phút đó...
Người dẫn truyện/Tác giả
Ngày hôm ấy trôi qua như bất kỳ ngày khai giảng nào khác, nhưng trong lòng cậu, có một điều gì đó đã thay đổi. Chỉ một ánh mắt, một nụ cười… mà khiến cậu thấy mình không còn là đứa trẻ hồn nhiên như trước nữa...
mẹ Phong
Hôm nay học vui không con
Phong
Không còn việc gì nữa,thôi con lên phòng nha mẹ
mẹ Phong
nào đói nói mẹ nha
Người dẫn truyện/Tác giả
Cậu thả cặp xuống bàn, nằm ngửa trên giường, mắt nhìn trân trân lên trần nhà. Tiếng cười lúc chiều vẫn còn văng vẳng trong đầu.
Người dẫn truyện/Tác giả
Cậu nhắm mắt, cố xua đi hình ảnh đôi mắt sáng ấy, nhưng càng cố quên, hình ảnh lại càng rõ. Trong căn phòng nhỏ, chỉ còn lại tiếng thở dài… và cảm giác trống rỗng không hiểu vì sao đã len vào tim từ rất sớm.
Chuyển cảnh qua ngày hôm sau
Người dẫn truyện/Tác giả
Phong gặp lại Hoàng trước cổng trường,như lần trước Cậu chỉ dám nhìn Hoàng từ xa nhưng rồi...
Hoàng
Hôm qua… cậu nhìn tớ hoài, hôm nay không nhìn nữa à?
Phong
Tớ sợ cậu lại nghĩ tớ kỳ lạ.
Hoàng
Không đâu. Tớ chỉ… thấy cậu giống ai đó tớ từng gặp.
Phong
Vậy hả? Thế chắc… tụi mình quen nhau ở kiếp trước.//cười//
Hoàng
Nếu vậy, hy vọng kiếp này tụi mình… gặp nhau sớm hơn một chút.//cười mỉm//
Người dẫn truyện/Tác giả
Lúc đó, cậu chỉ cười theo, chẳng nghĩ ngợi gì. Nhưng sau này, mỗi lần nhớ lại câu nói ấy, tim cậu lại thắt lại — vì cuối cùng, cả kiếp này… tụi mình vẫn lỡ nhau.
Người dẫn truyện/Tác giả
Tiếng trống báo vào tiết vang lên. Học sinh lục tục kéo ghế, mở sách. Phong và Hoàng cùng bước về chỗ ngồi, chỉ cách nhau một hàng bàn. Cậu nhìn nghiêng, thấy ánh nắng sớm hắt lên mái tóc của Hoàng, tạo một viền sáng mờ ảo.
Hoàng
Này… đừng nhìn hoài, tập trung học đi.
Phong
Ừ… nhưng mà, hôm nay trông cậu khác lắm.//khẽ cười//
Hoàng
Khác thế nào?//thắc mắc//
Phong
Khác… kiểu tớ muốn nhớ cả ngày.//tự nói tự ngại//
Người dẫn truyện/Tác giả
Câu nói ấy, Hoàng chỉ coi là trò đùa, còn Phong thì giấu nó vào tận sâu trong tim. Sau này, khi nhớ lại, cậu mới nhận ra… hôm đó là một trong những hình ảnh rõ nét nhất, dù mọi thứ khác đã dần phai mờ.
Người dẫn truyện/Tác giả
Tiếng trống tan học vang lên, mọi người ào ra khỏi lớp. Phong vẫn ngồi đó, thu dọn sách vở chậm rãi, mắt lén nhìn Hoàng đang nói chuyện với bạn bên ngoài hành lang. Một cơn gió thổi qua, làm tà áo người ấy khẽ bay, và nụ cười kia… như sáng hơn cả buổi chiều mùa thu.
Người dẫn truyện/Tác giả
Phong không biết tại sao mình lại thấy tim đập nhanh như thế. Chỉ biết rằng, hôm nay — ngày thứ hai kể từ khi gặp nhau — đã để lại trong cậu một cảm giác muốn níu giữ mãi.
Người dẫn truyện/Tác giả
Có lẻ cậu không biết… mọi thứ đẹp nhất thường cũng là những thứ ngắn ngủi nhất. Và rồi, những ngày bình yên này ,sau đó sẽ trở thành điều cậu chỉ còn có thể chạm vào trong ký ức.
Comments