[MuộiiMoon] Kẻ Sát Nhân Tâm Thần?
1:
Trời chiều. Ánh hoàng hôn đỏ như m-áu len qua khung cửa, trải dài xuống nền nhà loang lổ. Tiếng gió thổi khe khẽ mang theo hơi lạnh, nhưng không lạnh bằng thứ cảm giác đang bám dính trong không khí mùi tanh nồng khó chịu.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
// đi vào nhà // Mẹ ơi Hằng về rồi nè-
Nguyễn Lê Diễm Hằng
// Đứng ch-ết lặng //...
Trước mắt em là một người con gái đang ngồi trên ghế, tay cầm con d-ao sáng loáng
Hồ Võ Thanh Thảo-nhân cách thứ nhất
Về rồi à... nhóc con~?
Nguyễn Lê Diễm Hằng
C-cô là ai!?
Hồ Võ Thanh Thảo-nhân cách thứ nhất
// Ngẩn đầu nhìn em, mỉm cười chậm rãi // Người... vừa dọn sạch những kẻ ngán đường thôi~ // giọng đầy khêu khích //
Dưới sàn, bóng tối len lỏi giữa những hình thù bất động. M-áu loang ra thành những vệt sậm màu, hằn lên từng đường vân gỗ. Một giọt đỏ sẫm từ lưỡi dao rơi xuống, vang lên tiếng “tách” khô khốc. Âm thanh nhỏ nhưng dội vào tận màng nhĩ.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
// Giọng run rẩy // Tai.. tại sao?
Hồ Võ Thanh Thảo-nhân cách thứ nhất
// Liếm vết m-áu ở ngón tay, ánh mắt ánh lên tía thích thú // Vì tao muốn~
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Cô Bị Điên À?!
Hồ Võ Thanh Thảo-nhân cách thứ nhất
// Cuối xuống ngang tầm mắt của em, mỉm cười // Ừ, tao điên đấy~
Hồ Võ Thanh Thảo-nhân cách thứ nhất
Nhưng mày biết gì không~? // ghé sát tai em // giờ mày chỉ còn tao thôi~
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức em cảm nhận được hơi thở nóng hổi của cô. Không phải hơi thở của sự sống, mà là của một kẻ vừa bước ra từ ranh giới của cái-chết
Nguyễn Lê Diễm Hằng
// Lùi lại, tim đập loạn // Cô đừng lại gần tôi!
Hồ Võ Thanh Thảo-nhân cách thứ nhất
// Nhếch môi // Đừng lại gần sao? Không nhóc con à~ mày sẽ phải tiến lại gần tao cơ~
Nói rồi, cô nắm cổ tay em, lực mạnh đến mức khiến em đau nhói. Bàn tay ấy lạnh lẽo… nhưng lại không cho em cơ hội vùng ra. Đôi mắt của cô nhìn em như thể đã chọn được “con mồi” duy nhất mà mình muốn giữ lại
Hồ Võ Thanh Thảo-nhân cách thứ nhất
Tao vừa lấy đi tất cả của mày... để mày chỉ còn duy nhất một thứ là TAO thôi~ // nhấn mạnh //
Hồ Võ Thanh Thảo-nhân cách thứ nhất
// Cúi xống, khẽ chạm vào tóc em, thì thầm // Và mày sẽ thuộc về tao... mãi mãi~
Bên ngoài, mặt trời lặn hẳn. Bóng tối nuốt trọn căn nhà. Nhưng với em… thứ đáng sợ hơn cả bóng đêm, chính là nụ cười vẫn sáng rực trong đôi mắt của cô.
Comments
em mều ú ụ✨️
dm lâu r mới kiếm được truyện hợp gu, sướng l quá tg ơi😭💗
2025-08-18
1