II>

Tôi thức dậy. Căn phòng quen thuộc, bức tường trắng, mùi nước khử trùng nhàn nhạt và ánh nắng len lỏi qua ô cửa sổ. Tôi không nhớ rõ ngày hôm qua, hay ngày hôm kia, nhưng tôi nhớ bản thân là một nhà trị liệu tâm lí, tên là Hoàng Đức Duy
Tôi có một lịch hẹn với một bệnh nhân mới, hay có thể nói là cũ, nhưng đối với tôi, anh ta luôn là người mới. Tên anh ta là Nguyễn Quang Anh
Anh bước vào phòng trị liệu, vẻ mặt căng thẳng, ánh mắt nhìn tôi đầy nghi ngại
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu nữa, bác sĩ
Tôi mỉm cười nhẹ, cố gắng tạo không khí thoải mái nhất có thể. Anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện, hai bàn tay đan chặt vào nhau. Anh bắt đầu kể, giọng nói đều đều như một cuốn băng đã cũ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có lẽ là từ cái điện thoại. Một chiếc điện thoại cũ kỹ, tôi nhặt được khi đi dạo ở công viên. Nó đã thay đổi cuộc đời tôi, một cách kinh hoàng(giọng run rẩy)
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
(im lặng lắng nghe)
Tôi đã nghe những câu chuyện tương tự như thế này nhiều lần, nhưng mỗi lần, nó lại mang một sắc thái khác, một chi tiết mới
Tôi biết mình đã quên, và tôi cố gắng không để lộ ra sự trống rỗng đó
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Trong chiếc điện thoại đó, có một số lạ luôn nhắn tin cho tôi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lúc đầu, họ chỉ hỏi han những chuyện bình thường, như một người bạn cũ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng rồi, mọi thứ trở nên kỳ lạ. Họ bắt đầu kể lại những hành động của tôi trong ngày, những điều mà không một ai biết
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Họ biết tên tôi, biết tôi làm ở đâu, thậm chí cả tên của người thân trong gia đình tôi. Tôi hoảng sợ, nhưng không dám nói với ai
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào tôi, như muốn tìm kiếm một lời giải đáp. Tôi gật đầu, ra hiệu anh tiếp tục
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Rồi họ bắt đầu nhắn những điều rùng rợn
Anh thì thầm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Họ nói sẽ nhìn tôi chết dần chết mòn trong đám dòi nhầy nhụa, sẽ đập gãy tứ chi của tôi rồi quăng xuống hầm những con vật đang đói chết
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi sợ hãi, đêm nào cũng giật mình tỉnh giấc. Tôi cảm giác như có ai đó luôn theo dõi mình, luôn ở bên cạnh mình, nhưng tôi không thể nhìn thấy họ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh đã thử chặn số đó chưa?( giọng nói điềm tĩnh )
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Rồi chứ! ( gắt gỏng )
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi đã chặn, đã vứt cái điện thoại đó đi. Nhưng rồi, tin nhắn vẫn đến, trên một chiếc điện thoại khác
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lần này, họ gửi cho tôi những bức ảnh. Những bức ảnh tôi đang ngủ, tôi đang ăn cơm, tôi đang nói chuyện với bạn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi phát điên mất. Họ nói, họ là tôi, họ sống trong chính cơ thể tôi. Và họ sẽ giết tôi
Anh bật khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má. Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng
Tôi có một cảm giác mơ hồ, một ký ức rời rạc đang cố gắng ghép nối lại trong đầu tôi. Những lời anh ta nói, tại sao lại quen thuộc đến thế?
Tôi nhìn vào gương mặt anh, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe vì sợ hãi. Nhưng tôi lại nhìn thấy một điều gì đó khác
Một sự "bệnh hoạn" nào đó, một nụ cười ẩn hiện trong ánh mắt đau khổ. Hay chỉ là ảo giác của tôi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Họ nói, rằng họ đã tạo ra một trò chơi. Trò chơi này không chỉ dành cho tôi. Nó dành cho tất cả những kẻ đã từng đối xử tàn nhẫn với họ. Và tôi là kẻ đầu tiên ( giọng khàn khàn )
Tôi im lặng, cố gắng xâu chuỗi những mảnh ký ức vụn vặt
Tôi nhớ lại một chiếc điện thoại cũ, một trò chơi, và một tiếng cười man rợ
Nhưng nó chỉ là những hình ảnh chớp nhoáng, không có đầu, không có cuối
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không hiểu, tại sao anh lại là người đầu tiên? Anh đã làm gì sai?
Anh nhìn tôi, một nụ cười méo mó xuất hiện trên môi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi không biết, tôi không nhớ. Có thể tôi đã quên
Ngay lập tức, tôi cảm thấy một nỗi đau nhói ở đầu
Một hình ảnh thoáng qua, như một giấc mơ vụn vỡ. Một khu rừng tối đen, tiếng rên rỉ của một ai đó, và một bàn tay đang cầm một thứ gì đó nặng trịch. Bàn tay đó... trông thật quen thuộc
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh... anh có biết một cái tên không? ( giọng nói run rẩy )
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Một cái tên mà anh đã quên... nhưng lại ám ảnh anh mỗi đêm?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bác sĩ đang nói gì vậy? ( nhìn cậu, mở to đôi mắt )
Tôi lắc đầu, cố gắng xua đi những hình ảnh đáng sợ trong đầu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không có gì
Tôi nói, giọng nói trở nên bình tĩnh hơn, nhưng trong lòng tôi lại là một cơn bão tố. Tôi có một cảm giác rằng tôi đang ở rất gần sự thật. Rất gần
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi nghĩ chúng ta nên dừng buổi trị liệu hôm nay ở đây, tôi cần thời gian để suy nghĩ ( đứng dậy )
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vâng, thưa bác sĩ ( đứng dậy,vẻ mặt bối rối )
Anh ta bước ra khỏi phòng, để lại tôi một mình trong căn phòng trống rỗng
Tôi nhìn vào tấm gương trên tường, nhìn vào chính mình. Nhưng tôi lại thấy một gương mặt khác
Một gương mặt mờ ảo, đầy đau khổ. Nó không phải là tôi. Hay nó chính là tôi?
Tôi chạm vào đầu, cảm giác như có ai đó đang thì thầm vào tai tôi
Những lời nói mơ hồ, những tiếng cười man rợ
Tôi cảm giác như mình đang dần dần mất đi chính bản thân mình, và một con người khác, một con quỷ đang lớn dần lên trong tôi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi biết, ngày mai, tôi sẽ lại thức dậy, quên đi tất cả ( nói chuyện một mình )
Và sẽ có một bệnh nhân mới, sẽ lại đến đây, kể cho tôi nghe một câu chuyện cũ, như một người bạn mới. Vòng lặp này, cứ thế tiếp diễn, không có hồi kết
Hot

Comments

Kẻ cứu lấy truyện RhyCap🤑

2025-08-12

0

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play