[ CapRhy/RhyCap ] Vòng Lặp Ký Ức
V>
Tôi thức dậy. Không phải thức dậy trong căn phòng quen thuộc. Mà là một cơn tỉnh giấc đột ngột, dữ dội, như bị kéo ra khỏi một vũng lầy ký ức dơ bẩn
Căn phòng trị liệu không còn màu trắng tinh khôi nữa. Từng mảng tường loang lổ những vết ố sẫm màu, như máu khô đã lâu ngày
Mùi khử trùng bị lấn át bởi một mùi tanh nồng, ẩm mốc. Tôi vịn vào bàn làm việc, cảm giác đầu óc quay cuồng, một sự trống rỗng đến vô vọng
Tên tôi là Hoàng Đức Duy, và tôi không biết mình đã ở đây bao lâu
Nguyễn Quang Anh bước vào, nhưng không phải dáng vẻ rụt rè, sợ hãi như mọi ngày
Anh ta bước đi chậm rãi, tự tin, với một nụ cười lạ lùng trên môi. Một nụ cười không hề mang vẻ hoảng loạn, mà đầy sự thỏa mãn và ranh mãnh. Anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện, khoanh tay trước ngực
Nguyễn Quang Anh
Chào bác sĩ, hôm nay, chúng ta không cần kể chuyện nữa
Hoàng Đức Duy
Sao... sao anh lại nói thế? ( nhìn anh , cảm giác bất an dâng lên mãnh liệt )
Nguyễn Quang Anh
Vì tôi đã tìm thấy nó rồi, cái thứ ở trong căn hầm. Tôi đã tìm thấy
Tôi im lặng, toàn thân căng cứng. Mọi giác quan của tôi đều gào thét, bảo tôi phải chạy trốn. Nhưng một lực vô hình nào đó lại giữ chặt tôi trên ghế
Nguyễn Quang Anh
Nó không phải là một con quái vật, nó là một kiệt tác. Một kiệt tác của sự đau đớn và tuyệt vọng
Anh ta bắt đầu mô tả. Không phải bằng lời kể, mà bằng những lời thì thầm đầy rợn người, như đang giải mã một bức tranh
Nguyễn Quang Anh
Một cơ thể, bác sĩ ạ. Bị trói chặt trên một chiếc giường gỗ cũ nát. Bị nhốt trong một không gian hẹp, tối tăm
Nguyễn Quang Anh
Những vết thương loang lổ, đầy máu và bẩn thỉu. Nhưng điều tuyệt vời nhất, chính là đôi mắt của nó
Nguyễn Quang Anh
Mở to, rỗng tuếch, nhưng lại phản chiếu một sự kinh hoàng tột độ. Nó vẫn đang... sống
Khi anh ta nói, tôi cảm thấy một cơn đau buốt chạy dọc cánh tay và chân
Một cảm giác tê dại, nhột nhạt, như có hàng ngàn con vật đang bò lúc nhúc dưới da thịt tôi
Tôi đưa tay lên, cố gắng cào cấu vào những vùng da đang ngứa ngáy dữ dội, nhưng không có gì cả. Chỉ có một ảo giác kinh hoàng
Nguyễn Quang Anh
Tôi đã đập gãy tứ chi của nó, bác sĩ ạ, đập đến khi nghe thấy tiếng xương vỡ, tiếng gào thét
Nguyễn Quang Anh
Bàn tay của tôi... ồ, nó tuyệt vời lắm. Nó cứ thế làm, không cần suy nghĩ. Tôi đã ném nó xuống cái hầm đó, để nó mục rữa trong bóng tối. Để lũ dòi bọ... ăn thịt nó
Một cơn buồn nôn dâng lên cổ họng tôi. Mùi tanh nồng, ẩm mốc trong phòng bỗng trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết, như thể tôi đang ngửi thấy chính mùi của cái hầm đó
Tôi cảm thấy một tiếng rên rỉ nghẹn lại trong cổ họng. Chiếc ghế tôi đang ngồi bỗng trở nên lạnh lẽo, cứng ngắc, xiềng xích
Nguyễn Quang Anh
Anh biết điều gì tuyệt vời nhất không, bác sĩ Duy?
Anh ta nhìn tôi, cười khanh khách
Nguyễn Quang Anh
Là khi tôi tìm thấy nó, toàn thân nó đã đầy dòi, nhưng nó vẫn sống. Nó vẫn cố gắng thoi thóp, cố gắng vùng vẫy. Dù bị đập gãy hết rồi
Hoàng Đức Duy
Dừng lại đi!
Tôi gào lên, cố gắng đứng dậy. Nhưng chân tôi không nghe lời, chúng run rẩy và tê dại, như thể đã bị bẻ gãy từ lâu
Nguyễn Quang Anh
Tại sao phải dừng lại? Đó là kiệt tác của chính chúng ta mà ( nụ cười méo mó )
Nguyễn Quang Anh
Tôi đã giữ nó, để nó sống, để nó có thể cảm nhận từng giây phút của sự đau đớn. Để nó... có thể chờ đợi anh
Tôi nhìn anh ta, và trong một khoảnh khắc kinh hoàng, tôi thấy gương mặt anh ta nhòe đi. Mái tóc rối bời, đôi mắt trũng sâu, nụ cười điên loạn...
Tôi ngã quỵ xuống sàn. Toàn thân như một khối thịt thừa, tê dại, vô dụng
Cái lạnh từ nền gạch loang lổ ngấm dần vào xương, khiến từng đốt ngón tay, từng khớp xương như đông cứng
Trong đầu tôi chỉ còn một âm thanh duy nhất: tiếng thở dồn dập của chính mình, vang vọng như đến từ một người xa lạ
Nguyễn Quang Anh vẫn ngồi đó. Cái nụ cười của anh không còn bình thường nữa
Nó nở rộng đến mức méo mó, như sắp xé toạc cả khuôn mặt. Ánh mắt hắn rực sáng, như hai ngọn đuốc bị ám khói
Nguyễn Quang Anh
Anh biết không, bác sĩ, tôi không chỉ tìm thấy nó. Tôi còn tìm thấy… anh
Anh ta đứng dậy, từng bước tiến về phía tôi. Tiếng giày vang lên khô khốc, mỗi bước như giáng vào não
Tôi lùi lại, lưng đập mạnh vào tường, cảm giác nhơm nhớp dính ướt trên da
Tôi liếc xuống, bàn tay mình đầy máu. Không, không phải máu. Một thứ đặc quánh, đen sì, bốc mùi tanh thối
Anh ta cúi xuống gần, sát bên tai tôi
Nguyễn Quang Anh
Anh nghĩ ai mới là bác sĩ ở đây? Anh nghĩ ai đang ngồi trên ghế? Tôi hay anh?
Tim tôi như bị bóp nghẹt. Trong khoảnh khắc, hình ảnh chập chờn hiện ra
Tôi thấy mình ngồi đối diện hắn, ánh mắt thỏa mãn, tay dính đầy máu tươi. Tôi thấy Quang Anh, run rẩy, co rúm, với gương mặt méo mó vì hoảng sợ. Rồi tất cả lại đảo ngược
Tường phòng trị liệu nứt ra. Từng mảng sơn trắng rơi xuống, lộ ra bên dưới là gỗ mục, dính đầy những vết trầy xước. Có tiếng gõ. Từ phía sau bức tường. Nhẹ thôi, nhưng đều đặn. Cộc… cộc… cộc…
Tôi bịt tai lại, nhưng âm thanh ấy vẫn chảy thẳng vào hộp sọ. Tôi hét lên, nhưng tiếng hét bị nuốt trọn
Nguyễn Quang Anh
Anh nghe thấy rồi phải không, bác sĩ? Nó gọi. Nó vẫn chưa chết. Nó vẫn chờ anh
Nguyễn Quang Anh quỳ xuống, nhìn tôi với đôi mắt rực đỏ
Tôi co rúm lại, không biết nên tin vào cái gì nữa. Cơn đau ở tay chân bùng nổ, lần này không còn là ảo giác
Xương kêu răng rắc, như có ai đó đang bẻ từng khớp một cách chậm rãi
Tôi gào lên trong tuyệt vọng, nhưng cùng lúc, một nụ cười méo mó dần xuất hiện trên môi tôi
Hoàng Đức Duy
'Không phải của tôi!'
Nguyễn Quang Anh
Chúng ta không còn tách biệt nữa. Bác sĩ Duy… anh đã ở dưới hầm từ rất lâu rồi
Tôi mở to mắt. Bốn phía là bóng tối đặc quánh, hôi thối. Bên dưới cơ thể, lũ dòi bọ bò lúc nhúc
Và trước mặt tôi… là một tấm gương mờ đục. Trong đó, kẻ đang mỉm cười khoanh tay nhìn tôi—không phải Nguyễn Quang Anh
Comments