[Fayeyoko] — Bỏ Quên Trái Tim Ở Cửa Tiệm Hoa
chap1
Có những cuộc gặp gỡ được gọi là định mệnh, không phải vì hai người muốn, mà vì thế giới đã sắp đặt để họ va vào nhau. Đêm mưa hôm ấy, Faye và Yoko đã gặp nhau như thế.
Cơn mưa đầu mùa xối xả xuống những con hẻm nhỏ. Faye Malisorn siết chặt tay lái chiếc xe máy cũ, áo mưa đen bám sát người. Trong tai nghe vẫn vang tiếng khách giục giao hàng cho kịp. Cô lách qua từng vũng nước, ánh đèn vàng của phố đêm loang loáng trên gương mặt lạnh như thép.
Khi rẽ vào một con hẻm cụt, Faye định đi đường tắt thì dừng lại.
Giữa màn mưa, một nhóm thanh niên chặn đường một cô gái nhỏ bé đang ôm rổ hoa. Tiếng cười tục tĩu vang lên:
Biến thái
“Mùi Omega ngọt thật… Lại đây chơi với bọn anh chút nào.”
Cô gái lùi từng bước, tay run run giữ chặt rổ hoa. Mái tóc dài ướt sũng dính vào gương mặt thanh tú. Đôi mắt nâu mở to, cố giữ bình tĩnh nhưng môi tái nhợt.
Faye thở ra, tháo mũ bảo hiểm, bước xuống xe. Giọng cô trầm, lạnh:
Đám thanh niên quay lại, khinh khỉnh
Biến thái
“Con giao hàng này mà dám…”
Chưa kịp dứt câu, Faye đã tiến tới.
Một cú đá xoay gọn gàng hất ngã tên đứng gần nhất. Hai cú đấm nhanh như chớp hạ thêm hai tên nữa. Mưa tạt vào mặt nhưng Faye không chớp mắt. Võ thuật của cô sắc bén, dứt khoát, không dư thừa động tác
Chỉ vài chục giây, cả nhóm đã bỏ chạy, để lại vài tiếng chửi thề bị gió mưa nuốt mất.
Faye
//Cô quay sang nhìn cô gái// “Ổn chứ?”
Cô gái gật, nhưng đôi môi run rẩy. Faye nhận ra mùi hương hoa nhài thoang thoảng trong mưa — pheromone Omega, nhẹ và thanh như sương sớm. Cô thoáng cau mày, nhưng không tỏ vẻ khó chịu.
Faye cởi áo khoác ngoài, quấn lên vai cô gái.
Faye
“Đi về thôi, đứng đây dễ bị cảm.”
Yoko
“Cảm… cảm ơn… tôi là Yoko.”
Giọng cô gái mềm như nước, lẫn chút run rẩy.
Faye
//gật nhẹ, dắt xe ra.// “Lần sau đi đường khác, Tôi là Faye”
Khi Yoko cúi đầu bước đi, một bông hồng trắng rơi khỏi rổ. Faye nhặt lấy, ngắm một thoáng rồi bỏ vào túi áo mưa. Cô không nghĩ mình sẽ gặp lại Omega ấy… nhưng định mệnh không để mọi chuyện dừng ở đêm mưa này.
Người ta nói, nếu đã từng cứu một mạng, sợi dây gắn kết sẽ không thể bị cắt. Faye không tin… cho đến khi cô lại nhìn thấy Yoko.
Sáng hôm sau, trời trong vắt như thể chưa từng có cơn mưa tầm tã đêm qua. Faye đeo khẩu trang, áo khoác nhẹ, thong thả chạy xe về khu chợ hoa để giao đơn.
Khi dừng trước một quầy nhỏ ven đường, cô thoáng sững lại.
Cô gái Omega đêm qua — mái tóc nâu mềm, buộc gọn sau gáy — đang tỉ mẩn sắp những bông cúc vào giỏ tre. Áo sơ mi trắng đơn giản, váy dài màu be, đôi tay khéo léo thoăn thoắt mà không hề vội vã.
Yoko ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt cô. Ban đầu hơi bất ngờ, sau đó mỉm cười dịu dàng:
Yoko
“Chào chị… Hôm qua chị ướt mưa, có bị cảm không?”
Giọng nói ấy… vẫn nhẹ như hôm qua, nhưng dưới ánh nắng, nó mang thêm chút ấm áp.
Faye
// tháo khẩu trang, đáp gọn//
“Không. Cho tôi một bó cẩm tú cầu.”
Yoko gói hoa, cẩn thận buộc thêm một sợi ruy băng xanh nhạt. Nàng không hỏi tại sao Faye lại ở đây, cũng không nói gì thêm về đêm qua, chỉ im lặng làm việc.
Faye đưa tiền, định quay đi thì Yoko khẽ gọi:
Yoko
“Chị ơi… Áo khoác của chị, tôi đã giặt sạch. Khi nào rảnh, chị ghé lấy nhé.”
Nàng đặt chiếc túi vải nhỏ lên bàn, bên trong là áo khoác đen đã được gấp gọn. Faye nhìn chiếc túi một lúc, rồi cầm lấy.
Cô quay đi, nhưng khi bước ra khỏi khu chợ, Faye bất giác đưa bó cẩm tú cầu lên ngửi. Mùi hương của hoa không át nổi chút ký ức về mùi hoa nhài trong mưa hôm qua.
Yoko đứng sau quầy, nhìn bóng lưng Alpha ấy xa dần. Trong lòng cô, một tia tò mò đã nhen lên — người giao hàng lạnh lùng đó, thật sự là ai?
Comments