[Fayeyoko] — Bỏ Quên Trái Tim Ở Cửa Tiệm Hoa
chap2
Có những con đường, một khi đã bước qua cùng nhau, dù vô tình hay cố ý, thì trái tim cũng khó mà quên được bóng hình bên cạnh. Và nàng, đã bắt đầu xuất hiện nhiều hơn trong tầm mắt cô.
Buổi chiều, mây xám kéo về, báo hiệu một trận mưa nữa. Cô đang trên đường giao đơn hàng cuối cùng thì thấy phía trước, một chiếc xe đạp cũ đứng chênh vênh bên vệ đường. Nàng ngồi xổm cạnh bánh sau, mái tóc buộc hờ rũ xuống, từng giọt mồ hôi lẫn sương ẩm bám trên má.
Faye
//phanh xe lại// “Lại hỏng à?”
Nàng ngẩng lên, đôi mắt nâu ánh lên một tia ngạc nhiên rồi nhanh chóng nở nụ cười.
Yoko
“Vâng… Xích tuột ra, mà tôi không mang đồ sửa.”
Không nói thêm, cô dựng xe máy, quỳ xuống bên cạnh. Đôi bàn tay thon dài của cô thoăn thoắt lắp lại sợi xích. Một chút dầu đen dính vào ngón tay, nhưng cô chẳng bận tâm.
Nàng ngồi im, nhìn dáng Alpha ấy tập trung, vài lọn tóc đen ướt sương rủ xuống thái dương, đường nét gương mặt cứng cỏi nhưng ánh mắt lại có gì đó… dịu đi khi liếc nhìn nàng.
Faye
“Xong rồi.” – Cô đứng dậy, phủi tay. – “Đừng đi đường này khi trời sắp mưa.”
Yoko
“Chị lúc nào cũng nói ‘đừng’… nhưng nếu không đi, chắc tôi chẳng gặp được chị lần thứ ba đâu.”
Câu nói khiến cô hơi khựng lại. Ánh mắt nàng nhìn thẳng, không né tránh, nhưng cũng không quá táo bạo — chỉ như đang nói lên một sự thật hiển nhiên.
Mưa bắt đầu rơi lác đác. Cô mở cốp lấy chiếc áo mưa dự phòng, khoác lên vai nàng.
Faye
“Đi nhanh đi, kẻo ướt.”
Nàng gật đầu, đạp xe đi. Cô nhìn theo bóng dáng ấy khuất dần, trong lòng không hiểu sao lại thấy có chút… trống trải.
[ Mái hiên nhỏ và bà ngoại]
Trước khi yêu một người, ta thường muốn biết họ thuộc về nơi nào. Nhưng với nàng, nơi chốn ấy không phải một ngôi nhà sang trọng… mà là một mái hiên nhỏ cùng một người bà hiền từ.
Cơn mưa chiều đã tạnh, mặt đường còn loang loáng nước. Cô dừng xe trước một con hẻm nhỏ, định giao đơn hàng thì nghe tiếng gọi:
Nàng đang đứng trước một căn nhà cấp bốn cũ kỹ, tay ôm rổ hoa, mỉm cười vẫy cô. Dưới mái hiên, một bà lão tóc bạc ngồi trên chiếc ghế mây, ánh mắt hiền hậu.
Yoko
“Đây là bà ngoại tôi.” //Nàng giới thiệu, rồi cúi xuống nói nhỏ với bà// “Bà ơi, chị ấy là người hôm trước con kể đó.”
Bà lão chống gậy, gật đầu:
Bà Yoko
“Cảm ơn cháu đã giúp con bé. Hôm đó nó về mà run bần bật…”
Nàng nhanh nhẹn vào nhà lấy nước, rót vào chiếc ly thủy tinh cũ. Mùi trà sen ấm lan nhẹ trong không khí. Cô ngồi xuống ghế gỗ, nghe bà ngoại hỏi han đủ chuyện — nào là cô làm nghề gì, có vất vả không, có người nhà ở gần đây không…
Faye
“Cháu làm giao hàng… tự do, thoải mái.” //trả lời ngắn gọn//
Bà lão mỉm cười, nhưng ánh mắt như nhìn thấu nhiều hơn những lời cô nói. Nàng ngồi cạnh, yên lặng nghe hai người trò chuyện, thỉnh thoảng lại nhìn cô bằng ánh mắt khó tả — như thể Alpha trước mặt không chỉ là một vị khách qua đường.
Khi cô đứng lên chuẩn bị đi, bà ngoại chậm rãi nói:
Bà Yoko
“Nếu hôm nào rảnh, ghé chơi. Nhà chẳng có gì, chỉ có ấm trà và ít hoa.”
Cô gật đầu. Nàng tiễn cô ra tận ngõ, gió chiều thổi nhẹ, vài cánh hoa cúc từ rổ hoa của nàng rơi xuống nền gạch ướt.
Cô không nói gì, nhưng khi về tới nhà, giữa đống đơn hàng ngổn ngang, cô vẫn nhớ rõ nụ cười của nàng dưới mái hiên nhỏ ấy
Có những người, dù không hẹn trước, vẫn luôn xuất hiện đúng lúc bạn cần. Và dần dần, bạn bắt đầu mong họ sẽ luôn như thế.
Chiều đó, mây đen tràn về nhanh đến mức chẳng kịp trở tay. Nàng đạp xe về sau khi giao xong mấy bó hoa đặt trước, vừa rẽ qua con đường lớn thì một tiếng “rắc” khô khốc vang lên — sợi xích xe lại tuột.
Mưa bắt đầu rơi, từng hạt nặng như muốn xé toạc bầu trời. Nàng khựng lại giữa đường, loay hoay tìm chỗ trú, tay run lên vì lạnh và ướt.
Tiếng động cơ quen thuộc vang lên phía sau.
Faye
“Lên xe.” //dừng sát bên, mở nón bảo hiểm đưa cho nàng.//
Yoko
“Nhưng xe…” – Nàng chỉ vào chiếc xe đạp.
Faye
“Kệ. Để lát tôi quay lại lấy.” – Giọng cô không cao, nhưng dứt khoát.
Nàng ngồi sau, tay bám vào vạt áo khoác của cô. Hơi ấm từ cơ thể phía trước lan ra, át đi cái lạnh cắt da của cơn mưa. Nước từ mái tóc cô chảy xuống, rơi nhẹ lên mu bàn tay nàng.
Cô dừng trước một quán nhỏ ven đường. Mùi gừng và đường phèn từ nồi trà nóng nghi ngút khói ùa ra.
Faye
“Uống cho ấm.” – Cô đặt ly trà trước mặt nàng.
Nàng cúi đầu, hai bàn tay ôm lấy ly, ánh mắt len lén ngước nhìn. Cô ngồi đối diện, dáng điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại luôn liếc sang xem nàng có lạnh quá không.
Yoko
“Chị lúc nào cũng đúng lúc.” – Nàng khẽ cười, giọng nhỏ đến mức gần như bị mưa át mất.
Cô không đáp, chỉ rút một chiếc khăn khô từ túi, đặt vào tay nàng.
Ngoài kia, mưa vẫn rơi xối xả, nhưng trong quán nhỏ, nàng thấy lòng mình ấm lên một cách kỳ lạ.
Comments