[Kiệt Hằng] Bảng Màu Đa Sắc
chap 3
Vài ngày sống tạm trong kí túc xá, tôi cảm thấy không mấy thoải mái
Sự riêng tư của tôi bị quấy rầy,nhưng người bạn cùng phòng tự nhiên tới mức khiến tôi khó chịu
Nhưng thật may mắn khi tôi không cần ở chung với những người đó lâu
Người nhà tôi đã thuê cho tôi một căn hộ nhỏ cách 10 phút đi bộ là tới trường
Tới căn nhà mới tôi khá hài lòng, không quá rộng rãi nhưng đầy đủ, một căn nhà ấm cúng
Dọn đồ mình vào trong, tôi mất gần cả buổi để sắp xếp lại mọi thứ, lau dọn, dọn dẹp một vài đồ dùng cũ và khiến không gian trong căn nhà theo ý thích
Vương Lỗ Kiệt
//thở dài//cuối cùng cũng xong
Tôi mệt mỏi lấy khăn lau mồ hôi rồi ngồi bịch xuống chiếc ghế sofa
Cánh tay tôi gác lên tấm nệm dựa lưng, đặt đầu lên đó ngửa cổ ra sau
Chẳng mấy tôi dần thả lỏng, mí mắt nặng trĩu, tôi buồn ngủ rồi
quơ tay lấy chiếc gối phía bên phải rồi thuận theo đà nằm phịch xuống
Cảm giác thoải mái lan khắp toàn thân tôi nhắm mắt lại từ từ cảm nhận cảm giác quen thuộc
đang lim dim định chìm vào ngủ một tiếng hét khiến tôi giật mình tỉnh dậy
Trưa hè sang thu trời không mấy nóng nực nhưng cái nắng gắt khiến tôi vô thức cau mày
Bước ra ngoài cửa tôi thấy một hình bóng vừa quen vừa lạ ngồi trước cổng
Cậu thanh niên ôm đầu gối mà nhăn mặt, nước mắt từng giọt từng giọt rơi lã chã
em oà khóc khiến tay tôi khẽ động, nước nhanh về phía em tôi tiến tới trước mặt rồi khẽ khụy một gối xuống
Giọng khàn khàn nhẹ nhàng cất lên âm điệu chứa chút an ủi
Vương Lỗ Kiệt
Cậu không sao chứ
Nhận ra có người bên cạnh, em quay sang nhìn tôi , đôi mắt dẫm nước mắt khiến tim tôi khẽ nhói lên một nhịp
Bàn tay em bấu vào áo tôi, chất giọng trong sáng nức nở khe khẽ được thốt ra từ cổ họng em
Trần Dịch Hằng
Hức...t...tôi....đ....đau...
En nấc lên, tiếng khóc hoà cung lời nói khiến âm điệu không mấy dễ nghe nhưng anh vẫn dịch được
Vương Lỗ Kiệt
Cậu vẫn đi được chứ
Em nhìn tôi rồi lắc đầu lia lịa, tôi thoáng chút do dự rồi lại hỏi em
Vương Lỗ Kiệt
Tôi bế cậu vào nhà rồi băng bó cho cậu nhé
em không suy nghĩ nhiều liền gật đầu đồng ý
Tôi nhẹ luồn tay qua chân em một tay ôm lấy vai em rồi nhấc em lên,(kiểu bế công chúa)
Em trong lòng tôi vẫn thút thít, bạn thỏ trắng bấu vào áo tôi mà nấc lên, tôi cảm nhận được tim mình đập mạnh,nhanh hơn bình thường
Bế em vào căn nhà mới, tôi khẽ đặt người em trên ghế sofa, nhanh chóng chạy vào phòng lấy hộp cứu thương
Máu từ vết thương tương đối nhiều, một vài giọt chảy dài theo bắp chân em
Tôi cẩn thân lau hết máu rồi bắt đầu sơ cứu, mặc dù máu chảy khá nhiều nhưng viết thương không quá sâu, chỉ là sước ngoài da
em dần dần nín khóc,bàn tay gạt nước mắt trên má, tôi không ngẩng đầu vươn tay với lấy bịch giấy ăn trên bàn rồi đặt bên cạnh em
Sau khi sơ cứu vết thương cơ bản xong, tôi ngước lên nhìn em
Vương Lỗ Kiệt
Giờ cậu đã ổn hơn chưa?
Em khịt khịt mũi rồi gật đầu, đầu mũi ửng hồng, ánh mắt đỏ nhẹ, gương mặt khiến người khác muốn bảo bọc hết mức
Em im lặng, bàn tay khẽ bấu vào ghế, sau một lúc em cất chất giọng hơi khàn nhẹ lí nhí nói
Trần Dịch Hằng
C...cảm ơn anh//nhỏ giọng//
Vương Lỗ Kiệt
//nhìn em//không có gì đâu
tôi tiến tới ngồi xuống bên cạnh em khoảng cách vừa đủ
Trần Dịch Hằng
A-anh trai à...anh có thể đưa tôi về được không?
Dáng vẻ em khá rụt rè, đáng yêu khiến khoé môi anh khẽ cong lên
Vương Lỗ Kiệt
Vì sao//mỉm nhẹ rồi nghiêng đầu//
Trần Dịch Hằng
//lúng túng//t-tôi nghĩ với hoàn cảnh này chân tôi không tự nghe theo ý mình lắm...
Trần Dịch Hằng
Anh trai có thể đưa tôi về nhà dược không...//ánh mắt cầu xin//
ánh mắt đáng thẳng vào sự do dự của anh, không trần trừ anh liền đồng ý
Vương Lỗ Kiệt
được//đứng dậy//
Trần Dịch Hằng
đi ngay bây giờ được không?
Anh khẽ gật đầu rồi dìu em đứng dậy
đi dưới những tán cây vàng, không khí trong lành khiến tâm trang cin người thoải mái
Em được tôi dìu đi, dù đu khá châm nhưng thực sự em không than vãn điều gì
Trên đường đi chúng tôi trò chuyện nhưng dường như là em bắt chuyện trước
Trần Dịch Hằng
Anh mua căn nhà đó sao?
Vương Lỗ Kiệt
Bố mẹ tôi thuê
Trần Dịch Hằng
à...anh tên gì ý nhỉ? Tôi quên rồi
Vương Lỗ Kiệt
//thở dài// tôi là Vương Lỗ Kiệt
Trần Dịch Hằng
//hớn hở// anh còn nhớ tên tôi chứ
Tôi im lặng suy nghĩ một cái tên dần hiện ra trong đầu tôi
Vương Lỗ Kiệt
Trần.... Gì nhỉ?
Trần Dịch Hằng
Là Trần Dịch Hằng
Vương Lỗ Kiệt
à đúng đúng//gật đầu//
Trần Dịch Hằng
//bĩu môi// vậy mà anh giám không nhớ tên tôi
Vương Lỗ Kiệt
Cậu cũng đâu nhớ tên tôi
Trần Dịch Hằng
//im lặng//
Trần Dịch Hằng
Nhưng giờ anh phái nhớ tên tôi!
Vương Lỗ Kiệt
//phì cười// được
Chẳng mấy chốc tôi dìu em vào nhà, đứng trước cửa tôi căn dặn
Vương Lỗ Kiệt
Cậu đùng chạy nhảy nhiều quá cũng đừng nghịch vào vết thương
Trần Dịch Hằng
//gật gật//cảm ơn anh trai
Trần Dịch Hằng
Lần sau có gì em sẽ mời anh một bữa
Xã giao vài câu tôi quay đi bước về nhà
Trong lòng tôi thực ra không nỡ rời đi nhưng chẳng có li do nào khiến tôi ở lại bên em lâu một chút
Bước tới cổng tôi quay đầu lại, em vẫn đứng đó nhìn tôi, đôi mắt âm trầm nhưng khi chạm phải ánh mắt tôi đôi mắt đó liền lảng tránh
Em nở một nụ cười gượng rồi khập khiễng bước vào nhà, cơ thể em nhỏ bé khiến lòng tôi dâng lên cảm giác bảo vệ
quay lưng bước đi lòng tôi nặng trĩu một cảm giác không tên, âm ỉ trong lòng tôi khiến đôi mày bất giác cau lại
Comments
hint toàn cứt thì nín đi ạ
chần chừ mom ơi-))
2025-08-21
0
Bóng đèn của Kiệt Hằng
*tôi*vẫn dịch được...
2025-08-20
0
Bóng đèn của Kiệt Hằng
môi*tôi*
2025-08-20
0