[Kiệt Hằng] Bảng Màu Đa Sắc

[Kiệt Hằng] Bảng Màu Đa Sắc

chap 1(ss1)

"Chỉ là vô tình đụng chúng mà nhớ đến suốt đời"
________________
Tôi là sinh viên tại đại học điện ảnh, năm nay đã 20 tuổi
Ngày hôm nay tôi đặt chân tới nơi mới với cảm giác khá cách biệt
Cái nắng oi ả của mùa hè như đốt cháy từng tế bào trên cơ thể
Tôi dạo bước trên con đường phủ đầy lá vàng, tâm hồn thoáng một tầng sương mù vô hình
Nó kéo tâm trạng tôi trùng xuống, nhẹ nhàng như những chiếc lá vàng khẽ rơi
Tiếng xào xạc đều đều vang lên theo từng bước chân tôi, bàn tay tôi mân mê ống kỉnh rồi lại buông thõng
đứng trước ngôi trường mới , tôi hoàn toàn bỡ ngỡ,chỉ mình tôi là học sinh trao đổi, cảm giác lạc lõng nhanh chóng nảy mầm trong tâm hồn tôi
ánh sáng trưa gay gắt kéo dài bóng hình cô đơn của tôi trên mặt đường, lê từng bước nặng trĩu tới trước cửa phòng tôi lại dừng bước
Mọi thứ đều im lặng tới lạ, căn phòng chẳng có ai cả, có thể do tôi tới quá sớm hoặc do họ tới quá muộn, tôi chẳng biết nó là vế nào và tôi cũng chẳng muốn quan tâm
Trường học mới không hẳn là nhàm chán,nhưng không thể nói rằng nó hơn trường của tôi được, mọi thứ đều tạm ổn, nhưng phần căn góc và chỉnh ánh sáng lại rất được chú ý
Giáo sư giảng giải vô cùng kĩ lưỡng khiến tôi bị quấn vào, dù nhận thức được nhưng lại không muốn vùng vẫy để thoát ra
chiều tối hôm đó tôi mang máy ảnh tới bờ hồ
ánh hoàng hôn chiếu xuống mặt hồ phẳng lặng, kéo dài những đường nét tròn trịa của mặt trời
Phía bên kia, những lá vàng rơi lả tả phủ một lớp vàng trên mặt đường dưới gốc cây
Tôi khẽ dơ máy ảnh lên,điều chỉnh góc chụp tôi cho rằng đẹp nhất rồi ấn nút
Thành quả khá mĩ mãn, nhưng tôi muôn đó đặc sắc hơn
Chỉnh lại máy ảnh một lần nữa, tôi kiên nhẫn đợi những chiếc lá rơi xuống, khẽ lùi chân lại chậm rãi
Khoảng khắc tôi tìm được vị trí thích hợp là lúc ảnh cảm nhận được một thứ gì đó va vào người mình
Theo bản năng tôi quay người lại, trong tầm mắt thấy một cậu bé trẻ ngã xuống hồ
Biết lỗi do mình tôi cỡi vội chiếc áo khoác rồi nhảy xuống
Làn nước âm ấm làm cơ thể tôi khẽ run, những tia nước bắn lên tôi lao vào người đó rồi bế lên bờ
Cậu trai kia ho sặc sụa, khoé mắt ửng đỏ,
Khi em quay mặt về phía tôi, tôi thoáng sững người
làn da trắng hồng bóng nhẹ do nước, mái tóc ướt khẽ rối lên, quần áo dính sát vào người
Tôi vội cất tiếng
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Cậu không sao chứ
Cậu trai kia nhìn tôi, ánh mắt bướng bỉnh nhưng cũng đầy sợ hãi
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Anh không biết nhìn sao?
Tôi thoáng sững người,đưa tay với lấy chiếc áo khoác của mình mà khoác nhẹ lên người em
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Tôi xin lỗi...vì mải mê với bức ảnh tôi đã không để ý xung quanh
Em nhìn tôi khẽ nhíu mày cất chất giọng khó chịu đầy trẻ con
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tại anh mà tôi bị ngã rồi
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
đồ đáng ghét
Khuôn mặt em mếu máo, làm chính tôi cũng luống cuống chẳng biết làm gì
Người bạn đáng yêu này khiến tôi khá áy náy nhưng tôi chẳng thế làm gì
Tôi vỗ lưng em khẽ cất giọng
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Tôi sẽ đưa cậu về... được chứ?
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Lần sau khi gặp tôi sẽ mời cậu một bữa coi như lời xin lỗi
Em bật dậy lắc đầu đầy quyết liệt
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
không!không được!
Tôi khó hiểu
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Tại sao lại không được?
Tôi thấy được sự che giấu trong ánh mắt em giọng nói cũng trở nên ấp úng
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
T-tại vì....vì...vì...
Em ấp úng mãi không nói được lí do
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Tôi thực sự sẽ đưa cậu về nhà
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
ngấm nước lâu cậu sẽ rất dễ bị cảm
Tay tôi vươn về phía em như muốn kéo em lên nhưng em bướng bỉnh hất mạnh tay tôi ra
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tôi không cần
Tôi khẽ nhíu mày nhìn em-cậu nhóc trẻ con trước mắt, trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực khó giải thích
tôi nhìn thẳng vào ánh mắt em miệng nói
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Tôi sẽ đưa cậu về nhà
Em trốn tránh ánh mắt tôi, dù không phục nhưng vẫm miễn cưỡng đi theo tôi
Em ngồi sau chiếc xe đạp công cộng chỉ tôi đường tới nhà em
Em dẫn tôi đi vòng vòng, dù không quay đầu lại tôi vẫn cảm nhận được sự khắc ý trong những âm thanh khúc khích nhẹ đằng sau lưng mình
Có vẻ đây là một trò do em nghĩ ra để trả đũa tôi khi tôi ép em về nhà
Trán tôi lấm tấm mồ hôi cất giọng hỏi em
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Cậu sẽ bị cảm nếu cứ mãi chỉ sai đường cho tôi
Tôi cảm nhận được tiếng cười đằng sau im lặng hẳn,sau một hồi em cũng chịu khai ra địa chỉ thật của mình
đứng trước cửa nhà tôi hỏi tên em
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Có thể cho tôi biết cậu tên là gì không?
Em nhìn tôi rồi cười ngây ngô
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tôi là Trần Dịch Hằng năm nay 18 tuổi
Sau khi giới thiệu em còn lè lưỡi trêu trọc khiến tôi khẽ bật cười
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Vậy còn anh
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Tôi là Vương Lô Kiệt 20 tuổi
Mắt em mở to ngơ ngác nhìn tôi
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Anh học đại học gì vậy
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Tôi học đại học điện ảnh LH khoa điện ảnh
Mắt em sáng lên nhìn tôi rồi nói
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
anh luôn mang theo máy ảnh, đó là thứ anh thích sao??
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
đúng vậy
Em bĩu môi
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Vì nó mà anh đụng phải tôi khiến tôi ra nông nỗi này đấy
Em khoanh hai tay ra vẻ giận dỗi quay mặt đi khiến tôi bật cười
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Tôi nói rồi mà tôi sẽ mời cậu đi ăn coi như xin lỗi
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Cũng đã muộn rồi sao cậu không vào nhà?
Tôi có thể thấy cơ thể em cứng đờ ánh mắt lảng tránh giọng ấp úng
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
C-cái...đó....
Tôi khẽ nheo mắt nhìn em
Em liền đổi chủ đề làm ngơ việc này
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Anh cho tôi 1 bức ảnh mà anh chụp được không
em nhìn tôi với ánh mắt cầu xin,đâu đó trong tim tôi khẽ động, lấy bức ảnh đầu tiên đưa ra cho em
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Cậu có thế lấy tạm bức ảnh này
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Bức này là gì thế-
Tay em vừa định lật lên xem bỗng từ trong nhà một giọng nữ cất lên chói tai
TRẦN DỊCH HẰNG!!!
Em giật mình rồi vội chạy vào , tôi thấy vậy liền nảy sinh hứng thú trêu chọc
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
chạy nhanh lên khỏi mẹ mắng
Em quay lại lườm tôi rồi đóng cửa lại
...
Trên đường về trường tôi mân mê chiếc máy ảnh của mình, tình cờ rút ra tấm ảnh không biết có từ bao giờ
Bức ảnh mờ nhưng vãn có thể thấy được cảnh người nào đó ngã xuống
Tôi không nhịn được mà bật cười, trong đầu bất giác nghĩ về bóng hình em
Một cậu thiếu niên 18 tuổi bướng bỉnh và trẻ con mang trong mình hơi thở tuổi trẻ, đâu đó trong tim tôi như được lấp đầy bởi những câu nói nhí nhảnh, đáng yêu của em
Cầm bức ảnh mà khẽ mỉm cười, tôi sẽ khắc ghi nó nào trong tim
________________________
tg
tg
Hăi
Hot

Comments

- Douma’s husband. 💌 - ༒︎ -

- Douma’s husband. 💌 - ༒︎ -

That cute- made me embarrassed but just this time :)

2025-08-13

0

ăng thịt ng đẹp 😘

ăng thịt ng đẹp 😘

@@cyh là Hoàng hiểu chưa ssf? @Bóng đèn của Kiệt Hằng

2025-08-13

0

Bóng đèn của Kiệt Hằng

Bóng đèn của Kiệt Hằng

àaaaaaaa àa à à hiểu rồi hiểu rồi

2025-08-13

1

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play