[Vĩ Cường] [TBTN] Đống Tro Tàn

[Vĩ Cường] [TBTN] Đống Tro Tàn

Chapter 1:

Gió bấc cuối năm thổi rít qua những con hẻm nhỏ, mang theo hơi lạnh se sắt len lỏi vào từng ngóc ngách của thành phố.
Lê Bin Thế Vĩ đứng lặng im bên khung cửa sổ cũ kỹ, nhìn ra con đường quen thuộc.
Mưa lất phất rơi, đậu lại trên ô kính một lớp hơi nước mỏng, làm nhòe đi ánh đèn đường vàng vọt.
Anh đưa tay lên, vẽ một trái tim lên mặt kính, rồi lại xóa đi.
Bốn năm. Bốn năm kể từ ngày ấy, kể từ ngày cuộc đời anh chìm vào trong bi kịch, anh vẫn chưa thể quên được khung cảnh này, và cả con người đã từng đứng bên cạnh anh.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
"Vĩ này, sau này chúng ta sẽ mua một căn nhà có hiên thật rộng, để mỗi khi trời mưa, mình có thể ngồi đây ngắm mưa, uống trà, và kể cho nhau nghe những câu chuyện chẳng bao giờ hết."
Giọng nói ấy, dù đã rất lâu rồi, vẫn văng vẳng bên tai anh.
Là giọng của Bạch Hồng Cường. Người anh lớn hơn anh một tuổi, người bạn thân, người anh yêu, và cũng là người đã rời bỏ anh trong thời khắc anh cần nhất.
Vĩ nhắm mắt lại, ký ức lại ùa về.
Ngày xưa, con hẻm này là nơi chất chứa biết bao kỷ niệm của hai anh em.
Hai thằng nhóc còi cọc, đứa thì lanh lợi, nghịch ngợm (là Vĩ), đứa thì trầm tính, điềm đạm (là Cường), cùng nhau chạy theo những trái bóng, cùng nhau chia sẻ những gói kẹo, những bí mật tuổi học trò.
Tình cảm của họ cứ thế lớn dần, cho đến một ngày, nó đã không còn chỉ là tình bạn đơn thuần nữa.
Vĩ nhớ như in buổi chiều mùa hạ năm ấy, khi anh và Cường đang ngồi trên bậc tam cấp trước hiên nhà cũ. Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ một góc trời.
Vĩ ngước nhìn Cường, thấy ánh mắt Cường cũng đang nhìn mình. Tim Vĩ đập mạnh.
Anh không biết cảm giác đó là gì, chỉ biết nó thật lạ, thật ngọt ngào và cũng thật bối rối.
Cường đưa tay, nhẹ nhàng xoa đầu Vĩ, nói một câu khiến Vĩ nhớ mãi:
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Này, sau này dù có chuyện gì xảy ra. Anh hứa sẽ luôn ở bên em.
Và lời hứa đó, giờ đây, đã tan thành mây khói.
Bi kịch ập đến vào một đêm cuối năm.
Khi cha mẹ Vĩ, những người từng là trụ cột của một tập đoàn lớn, đột ngột qua đời trong một tai nạn thảm khốc.
Cả cơ ngơi sụp đổ chỉ sau một đêm. Mọi thứ trở nên mông lung, hỗn loạn.
Vĩ, khi ấy mới chỉ vừa tròn 20 tuổi, gần như mất tất cả.
Anh tìm đến Cường, người duy nhất anh tin tưởng.
Nhưng Cường đã không đến. Cả ngày lẫn đêm, điện thoại của Cường đều không thể liên lạc.
Cường đã biến mất, như chưa từng tồn tại.
Vĩ bơ vơ giữa thế giới rộng lớn, ôm lấy nỗi đau mất người thân và sự phản bội của người mình yêu thương nhất.
Anh đã cố gắng tìm kiếm Cường, nhưng tất cả đều vô vọng.
Sự thật về cái chết của cha mẹ anh cũng dần được hé lộ. Đó không phải là một tai nạn. Đó là một âm mưu, một kế hoạch được sắp đặt bởi những kẻ đứng sau một tập đoàn đối thủ.
Trong suốt bốn năm sau đó, Lê Bin Thế Vĩ đã thay đổi hoàn toàn.
Chàng trai lanh lợi, vô tư ngày nào giờ đây đã trở thành một người đàn ông lạnh lùng, quyết đoán.
Anh lăn lộn trong thương trường, học hỏi từ những thất bại, vực dậy công ty đã sụp đổ của cha mẹ và xây dựng lại nó, mạnh mẽ hơn, tàn nhẫn hơn.
Mục tiêu duy nhất của anh là trả thù. Trả thù những kẻ đã cướp đi gia đình anh, và trả thù cả người đã bỏ rơi anh.
Vĩ nhìn vào tấm ảnh trên bàn. Trong ảnh là hai chàng trai trẻ, một người đang cười rạng rỡ, người còn lại cười mỉm, ánh mắt chứa đựng sự dịu dàng.
Đó là bức ảnh anh và Cường chụp chung vào năm Vĩ 18 tuổi.
Anh đưa tay, chạm nhẹ vào khuôn mặt của Cường trong bức ảnh, rồi siết chặt tay lại. Ánh mắt anh trở nên sắc lạnh.
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Bằng tất cả nguồn lực, tôi sẽ tìm ra anh cho bằng được. Dù anh có ở chân trời góc bể tôi cũng phải tìm ra anh.
Sau nhiều năm tìm kiếm, Vĩ cuối cùng cũng có được một chút thông tin.
Bạch Hồng Cường đang là sĩ quan công an và hiện đang làm việc ở tỉnh X.
Anh đã tìm thấy Cường, nhưng anh không biết liệu mình nên vui hay nên buồn.
Vui vì người mình yêu còn sống, hay buồn vì giờ đây, hai người đã ở hai đầu chiến tuyến.
Trong lòng Vĩ, có hai ngọn lửa đang cháy. Một ngọn lửa là tình yêu anh vẫn còn dành cho Cường, một ngọn lửa khác là lòng hận thù đã ăn sâu vào tim anh.
Cả hai ngọn lửa ấy đều thiêu đốt tâm can anh mỗi ngày.
Sáng hôm sau, Vĩ đến công ty sớm.
Anh bước vào phòng làm việc, không gian rộng lớn và sang trọng, trái ngược hoàn toàn với căn nhà cũ kỹ, nơi anh đã trải qua những năm tháng tuổi thơ.
Anh ngồi xuống ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ kính lớn, nơi thành phố đang bừng tỉnh sau một đêm mưa.
Anh ra lệnh cho trợ lý:
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Hãy tìm hiểu về một vụ án cách đây bốn năm, vụ án liên quan đến một tập đoàn tên là B.G.
Trợ lý của Vĩ, một cô gái trẻ tuổi, thông minh, gật đầu, nhưng ánh mắt đầy vẻ lo lắng:
Thư ký
Thư ký
B.G là một công ty nhỏ trong giới kinh doanh. nhưng..
Thư ký
Thư ký
Chủ tịch, chuyện 4 năm trước ấy rất nhạy cảm. Em nghe nói tập đoàn B.G có liên quan đến một số thế lực ngầm.
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Cứ làm đi.
Vĩ lạnh lùng
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Tôi không ngại những thế lực đó.
Anh muốn bắt đầu từ những kẻ đã nhúng tay vào vụ án của gia đình mình.
Anh muốn lôi tất cả chúng ra ánh sáng.
Anh biết rằng con đường này đầy rẫy nguy hiểm, nhưng anh không thể lùi bước.
Anh đã mất quá nhiều, và anh không còn gì để mất nữa.
Sau khi trợ lý rời đi, Vĩ lại chìm vào suy nghĩ.
Anh nhớ lại ngày Cường rời đi.
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
"Liệu Cường có biết gì về vụ án đó không? Liệu Cường có liên quan gì đến những kẻ đã hãm hại gia đình mình?"
Câu hỏi này cứ ám ảnh anh suốt bao năm qua.
Anh muốn tin rằng Cường vô tội, nhưng sự biến mất đầy bí ẩn của Cường lại khiến anh không thể tin tưởng hoàn toàn.
Vĩ đưa tay lên sờ vào chiếc vòng ngọc mà anh vẫn luôn đeo. Đó là món quà sinh nhật đầu tiên Cường tặng anh.
Anh đã hứa với lòng mình sẽ không bao giờ tháo nó ra, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.
Nhưng giờ đây, anh lại cảm thấy chiếc vòng tay này như một xiềng xích, trói buộc anh với một quá khứ đau khổ mà anh không nỡ dứt ra được.
Vĩ nhìn ra ngoài, thấy ánh nắng mặt trời đã bắt đầu chiếu rọi, làm khô những vệt mưa còn sót lại trên phố.
Đã đến lúc phải đối mặt với quá khứ.
Đã đến lúc phải tìm ra sự thật.
Và đã đến lúc, anh phải đối mặt với Bạch Hồng Cường.
Anh không biết liệu khi gặp lại, anh sẽ ôm chặt Cường vào lòng hay sẽ lạnh lùng quay lưng bước đi.
Anh không biết liệu mối tình của họ, đã từng đẹp đẽ và trong sáng đến thế, giờ đây có thể được hàn gắn lại không.
Anh chỉ biết, cuộc gặp gỡ này, dù thế nào đi nữa, cũng sẽ chỉ còn lại là một đống tro tàn của một mối tình đã chết.
Anh mang tia nắng của mặt trời chạy đi đâu xa tầm với. 🎶
Còn mỗi em như chìm trong màn đêm và mang cả một khoảng trời đây u tối. 🎶
Kết thúc là chuyện mình đã rồi. 🎶
Quay lưng đi ngăn nước mắt rơi. 🎶
Đôi ta sẽ chỉ vậy thôi... 🎶
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play