~2~

t/g kobie bee
t/g kobie bee
ố là la~
___
--- [Bối cảnh: Ngày làm việc đầu tiên] Bầu trời Dubai xanh đến chói mắt, nhưng trong biệt thự, không khí lại đặc quánh như bị nén lại. Đức Duy mặc sơ mi trắng, tay ôm cây lau nhà mới tinh, bước vào phòng khách rộng lớn đến mức tiếng bước chân vang vọng. Quang Anh đang ngồi trên sofa, chân vắt chéo, tờ báo tiếng Ả Rập trên tay. Anh liếc qua một cái, thấy cậu đang… lau chéo sàn nhà theo hình vòng tròn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Ai dạy cậu lau kiểu đó?” – giọng trầm, gằn rõ từng chữ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
– “Dạ… ở Việt Nam… em vẫn…”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
– “Đây không phải Việt Nam.” – Anh đặt mạnh tờ báo xuống bàn, đứng dậy sải bước tới.
Không kịp phản ứng, Đức Duy bị giật mạnh cây lau khỏi tay, suýt ngã. Anh cúi xuống, dùng ngón tay trỏ chạm vào một vệt nước vừa lau chưa khô, rồi đưa lên ngang tầm mắt cậu:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Thấy gì không? Bẩn. Lại còn có bụi. Cậu định biến nhà tôi thành chuồng lợn à?”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mặt Đức Duy nóng ran, tim đập loạn, môi mấp máy: – “Em xin lỗi… em sẽ lau lại.”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Quang Anh khẽ cười, nhưng là kiểu cười nguy hiểm: – “Xin lỗi thì vết bẩn tự biến mất à?”
Anh vứt cây lau về phía cậu, lực mạnh đến mức cây lau lăn dài trên sàn, rồi quay lưng bỏ đi. Nhưng vừa tới bậc cầu thang, anh dừng lại, không quay đầu, giọng vẫn lạnh tanh:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Nếu 30 phút nữa sàn này không sạch đến mức tôi soi được gương, thì cậu có thể cuốn gói về Việt Nam… và tự trả vé máy bay.”
Đức Duy siết chặt cây lau, cúi xuống tiếp tục làm, từng động tác chậm chạp vì vừa lau vừa cố giấu đi giọt nước mắt rơi xuống sàn. Ở phía xa, từ sau tấm kính lớn, Quang Anh đứng quan sát. Ánh mắt anh không hề mềm lại, nhưng ngón tay vô thức siết nhẹ điếu thuốc chưa châm lửa…
--- [Bối cảnh: Đức Duy cúi xuống lau lại sàn] Đức Duy quỳ hẳn xuống, tay nắm chặt cây lau, lưng mỏi nhừ. Cậu cúi thấp đầu, mái tóc đen nâu rũ xuống che bớt đôi mắt ươn ướt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Miệng thì mím lại, nhưng trong lòng thì gào thét: – “Mẹ nó… ông chủ gì mà khó tính như chó… lau cái sàn này như liếm gương còn bắt soi bóng… khốn khiếp…”
Vì mệt quá, cậu lỡ buột miệng lầm bầm ra thành tiếng, giọng rất nhỏ nhưng vẫn rõ từng chữ… may là bằng tiếng Việt. Quang Anh đang đứng dựa khung cửa ở xa, liếc sang. Anh không hiểu tiếng, chỉ thấy môi cậu mấp máy, mắt lườm lườm sàn nhà như muốn đâm thủng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh nheo mắt: – “Cậu vừa nói gì?”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đức Duy giật bắn, vội cúi gập người hơn nữa, lau lia lịa: – “Dạ… em… em nói… sàn đẹp quá… em lau mà thấy… vui ạ.”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Quang Anh nhếch môi khẽ, vừa hút một hơi thuốc vừa bước lại gần, đứng ngay sau lưng cậu: – “Hy vọng là thế. Vì nếu cậu dám nói xấu tôi… dù chỉ một chữ… tôi vẫn sẽ biết.”
Hơi thuốc ấm nóng phả xuống gáy, khiến Đức Duy rùng mình. Cậu mím môi không đáp, chỉ cúi đầu lau tiếp, nhưng trong lòng thầm nghĩ: “Biết thì biết… cũng đáng lắm, đồ độc tài.”
___
t/g kobie bee
t/g kobie bee
hẹ hẹ ngắn thì thôi hẹ:))
t/g kobie bee
t/g kobie bee
xia xìa ~❤️‍🔥🦊
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play