[Nguyên Thụy] Đừng Né Tôi, Học Bá
Chương 2: Lần đầu tới cửa hàng nhỏ
Tan học chiều, sân trường rộn ràng tiếng nói cười. Học sinh lần lượt ra về. Hàm Thụy đeo cặp, cúi đầu đi nhanh về con ngõ nhỏ cuối phố, nơi có cửa hàng tạp hóa của bà. Bà cậu lớn tuổi, không đủ sức đứng quầy cả ngày, nên mỗi khi rảnh cậu đều chạy về phụ
Cửa hàng nhỏ chỉ chừng mười mét vuông, kệ chất đủ loại: mì gói, bánh kẹo, sữa, nước ngọt. Hàm Thụy đang lúi húi xếp mấy thùng sữa mới nhập thì ngoài cửa vang lên tiếng xe máy dừng lại. Cậu ngẩng đầu, bỗng giật mình
Cậu ta tháo mũ bảo hiểm, cài lỏng lẻo vào tay lái, dáng vẻ ngạo nghễ, môi ngậm que kẹo bạc hà. Hương bạc hà phả vào không khí, lạnh lẽo đến mức khiến Hàm Thụy đứng ngây tại chỗ
Trương Quế Nguyên
Chỗ này…
Quế Nguyên nhướng mày, đôi mắt như cười
Trương Quế Nguyên
Cậu làm thêm à?
Trương Hàm Thụy
Đây… là cửa hàng của bà tôi
Hàm Thụy khẽ đáp, tay vẫn giữ thùng sữa chưa kịp đặt xuống
Trương Quế Nguyên
À. Vậy thì tiện
Quế Nguyên thản nhiên bước vào, chống một tay lên quầy
Trương Quế Nguyên
Bán cho tôi chai nước
Hàm Thụy vội vã lấy chai nước lọc từ kệ, đặt lên bàn
Quế Nguyên không nhận ngay, mà cúi xuống, cố tình rút ngắn khoảng cách. Hàm Thụy khựng lại, hương bạc hà từ hơi thở phả thẳng vào làm tim cậu đập loạn nhịp
Trương Quế Nguyên
Chỉ nước lọc thôi?
Quế Nguyên hỏi, giọng chậm rãi.
Trương Quế Nguyên
Không gợi ý gì cho tôi sao?
Trương Hàm Thụy
…Cậu muốn gì thì mua.
Hàm Thụy cúi đầu, né ánh mắt nóng rực kia, giả vờ sắp xếp kệ bánh
Quế Nguyên tiện tay rút một hộp sữa, mở nắp, uống một ngụm. Làn môi mỏng khẽ cong, giọng kéo dài
Trương Quế Nguyên
Ừm… ngon thật. Giống hệt mùi của cậu
Trương Hàm Thụy
C… cái gì?
Hàm Thụy đỏ bừng, quay phắt lại, suýt đánh rơi cây bút trên quầy
Quế Nguyên lười biếng tựa người vào quầy, ánh mắt nửa như trêu chọc nửa như nghiêm túc
Trương Quế Nguyên
Ý tôi là… hợp khẩu vị
Hàm Thụy không nói gì, chỉ lúng túng chìa tay ra nhận tiền. Quế Nguyên đặt tờ tiền xuống bàn, rồi cố tình ấn nhẹ lên tay cậu
Trương Quế Nguyên
Đủ chưa?
Hàm Thụy rụt tay lại, lí nhí
Trương Hàm Thụy
Đợi tôi thối lại tiền—
Trương Quế Nguyên
Không cần
Quế Nguyên ngắt lời, giọng trầm thấp, mang theo ý cười
Trương Quế Nguyên
Coi như phí hôm nay cậu dám tránh mặt tôi
Hàm Thụy mở to mắt, chưa kịp phản bác thì Quế Nguyên đã quay lưng bước ra cửa. Bóng dáng cao ráo hòa vào ánh hoàng hôn cuối ngõ, mùi bạc hà còn vương trong không khí, khiến căn cửa hàng nhỏ vốn thoảng mùi sữa nay ngập tràn cảm giác lạ lẫm
Hàm Thụy siết chặt hộp sữa còn nguyên trên tay, má nóng bừng. Cậu khẽ lẩm bẩm
Trương Hàm Thụy
Mình… đâu có tránh cậu ấy đâu chứ…
Ở ngoài ngõ, Quế Nguyên liếm nhẹ môi, vị sữa ngọt ngào vẫn còn vương nơi đầu lưỡi. Mùi sữa ấy… khiến anh thấy muốn thử lại lần nữa, nhất là người tỏa ra hương sữa ngọt ấy, muốn thử nhiều lần nữa
Comments