[ RhyCap ] Vợ Tao, Ai Dám Đụng!?
Nổi Giận
Trong sân phủ, nắng sớm rọi qua những tán cây. Đức Duy ngồi dưới hiên, tay cầm kim chỉ vá lại vạt áo cho một tên hầu
Cậu khéo léo, kiên nhẫn, đôi mắt chăm chú như sợ chỉ xô lệch. Bọn hầu đứng quanh cười nói rôm rả
Một giọng nói khàn khàn vang lên sau lưng
Nguyễn Quang Anh
Em lại phá nữa à???
Hoàng Đức Duy
// Em giật mình, quay lại //
Nguyễn Quang Anh
// Anh khoanh tay, ánh mắt sắc lạnh //
Hoàng Đức Duy
Em chỉ… thấy áo rách, tiện tay vá lại thôi...
Nguyễn Quang Anh
Trong phủ này thiếu người hầu chắc?
Hoàng Đức Duy
Nhưng họ bận nhiều việc…
Quang Anh bước xuống bậc thềm, giật lấy áo khỏi tay cậu, quăng sang một bên
Nguyễn Quang Anh
Việc của em là ở trong phòng, không phải lo thiên hạ!
Bọn hầu sợ hãi vội cúi đầu rút lui. Sân chỉ còn lại hai người
Đức Duy mím môi, lặng thinh. Cậu quen với giọng điệu cộc cằn của Quang Anh, nhưng vẫn thấy tủi. Bàn tay còn cầm cây kim run nhẹ
Nguyễn Quang Anh
// Anh nhìn thấy, bỗng thở dài, giọng dịu hơn //
Nguyễn Quang Anh
Em cứ suốt ngày lo chuyện vớ vẩn
Nguyễn Quang Anh
Người khác thấy lại cười chê tôi không biết dạy vợ
Hoàng Đức Duy
// Em ngẩng lên, đôi mắt đen láy thoáng buồn //
Hoàng Đức Duy
Vậy em phải làm gì để không khiến cậu khó xử..?
Quang Anh khựng lại. Lần đầu tiên cậu nghe giọng điệu ấy từ Duy, nhẹ nhưng thấm
Nguyễn Quang Anh
Ở bên cạnh tôi... thế thôi
Không khí lắng xuống. Một cơn gió thổi qua, lay động tà áo trắng của Đức Duy
Chiều hôm đó, trong thư phòng, Quang Anh ngồi đọc sổ sách
Hoàng Đức Duy
Quang Anh...
Nguyễn Quang Anh
Chuyện gì // mắt nhìn sổ sách miệng trả lời em //
Hoàng Đức Duy
Em mới pha cho anh // đặt ly trà lên bàn //
Hoàng Đức Duy
Anh uống đi cho nóng...
Quang Anh ngẩng lên, ánh mắt lướt qua gương mặt dịu dàng của cậu. Không hiểu sao, bao bực dọc ban sáng đều tan biến. Hắn đưa tay cầm chén trà, mùi hương thoang thoảng dễ chịu
Nguyễn Quang Anh
Cảm ơn em // nhẹ giọng //
Hoàng Đức Duy
// Ngồi xuống bên cạnh anh //
Một lát sau, Quang Anh gấp sổ, nhìn cậu
Nguyễn Quang Anh
Hôm nay...ta hơi nặng lời
Hoàng Đức Duy
// Mỉm cười // không sao, em biết cậu không có ý xấu
Nguyễn Quang Anh
Em không sợ ta à..?
Hoàng Đức Duy
Sợ gì chứ..? // nghiêng đầu nhìn anh //
Hoàng Đức Duy
Cậu đâu có đánh Duy
Nguyễn Quang Anh
// Bật cười //
Thật ra, hắn chưa từng nghĩ sẽ ra tay với Duy. Người này yếu đuối, hiền lành đến mức khiến hắn thấy… có lỗi, nếu lỡ làm tổn thương
Trong phòng, ngọn nến lay động hắt bóng hai người lên vách gỗ. Đức Duy trải chăn, dọn giường cẩn thận. Quang Anh ngồi một bên, nhìn mà không nói
Hoàng Đức Duy
Ngủ thôi...mai anh còn nhiều việc
Nguyễn Quang Anh
Em luôn nghĩ cho ta nhỉ..
Hoàng Đức Duy
// Em khựng lại, rồi mỉm cười //
Hoàng Đức Duy
Vì em là phu nhân của cậu
Một câu nói đơn giản, nhưng lại khiến tim Quang Anh đập mạnh. Hắn xoay mặt đi, cố giấu cảm xúc
Nguyễn Quang Anh
Mau...mau ngủ đi
Cả hai nằm xuống, quay lưng lại nhau. Nhưng khoảng cách đã không còn lạnh lẽo như trước
Sáng hôm sau, một chuyện mới xảy ra
Đức Duy len lén trốn ra chợ cùng mấy hầu gái, nói là muốn mua ít vải. Nhưng ra tới nơi, cậu bị mấy kẻ du côn trêu ghẹo
???
Này nhóc con, đi đâu mà xinh thế này
Hoàng Đức Duy
// Lùi lại, mặt tái mét //
Bọn hầu hoảng hốt, chưa kịp chạy thì một tiếng quát vang trời
Quang Anh xuất hiện, ánh mắt như dao. Chỉ một cái liếc, bọn du côn đã hoảng loạn bỏ chạy
Đức Duy run rẩy, bàn tay nắm chặt vạt áo. Quang Anh bước tới, kéo mạnh cậu về phía mình
Nguyễn Quang Anh
Em không nghe lời ta một chút nào hết? // gằn giọng //
Hoàng Đức Duy
Em chỉ muốn mua chút vải cho cậu...
Nguyễn Quang Anh
Muốn gì cũng phải nói với ta! // giận đỏ mặt //
Hoàng Đức Duy
Em xin lỗi cậu...// giọng lí nhí //
Nhìn gương mặt đáng thương ấy, cơn giận của Quang Anh bỗng tắt. Hắn chỉ thở dài, đưa tay xoa nhẹ mái tóc Duy
Nguyễn Quang Anh
Em làm ta lo đến chết mất // nhìn em //
Đức Duy sững người, rồi khẽ ngẩng lên. Trong đôi mắt của Quang Anh lúc ấy, không còn là sự cộc cằn thường thấy, mà là… lo lắng thật sự
Trái tim cậu bỗng dựng ấm lại
Comments