Đồ Đáng Ghét!! [3/3]
Cô rời đi cậu cũng ngồi đấy không biết nên làm gì.
Dương Bác Văn
Nói thì hay lắm! /chống cằm/.
Dương Bác Văn
Bây giờ mình phải làm gì đây? Trước giờ mình có theo đuổi ai đâu.
Cậu chưa từng theo đuổi ai bao giờ, nên khi nhận ra mình thích anh, mọi thứ như biến thành một mê cung khó hiểu.
Lúng túng không biết phải làm gì, cậu liền mở điện thoại, gõ ngay dòng chữ “cách tán crush” vào ô tìm kiếm. Hàng loạt bài viết, video hiện ra, từ “chủ động nhắn tin” cho đến “tặng đồ ăn bất ngờ”.
Cậu ngồi đọc say sưa, vừa ghi chú vừa gật gù như thể học bài thi. Dù trong lòng vẫn run run, nhưng cậu quyết định làm theo, chỉ mong không vụng về đến mức bị chê cười.
Dương Bác Văn
Chủ động nhắn tin? Mình còn không có wechat của cậu ấy.
Dương Bác Văn
Tặng đồ ăn cũng được. Tặng cậu ấy món gì thì được đây?
Dương Bác Văn
Mình có bao giờ xuống bếp đâu. Hay là làm trái cây gọt sẵn đi.
Kế hoạch đã lên, vừa về đến nhà là cậu thực hiện ngay luôn.
Sau khoảng thời gian hì hục dưới bếp. Cậu cũng đã làm xong.
Dương Bác Văn
Cũng được đó.
Dương Bác Văn
Mình cũng khéo tay chứ ha. Mong là cậu ấy sẽ thích nó.
Đêm đó cậu ngủ không yên. Cứ lăn qua lăn lại nghĩ thầm về chuyện ngày mai cậu sẽ tặng anh. Vừa ngại mà vừa sợ anh không nhận.
Cậu vừa đi vào cổng thì vô tình gặp ngay người học trưởng thích cậu.
Bình thường cậu hay nhiệt tình với anh nhưng hôm nay cậu lại có chút muốn nhanh chóng đến lớp. Đối đáp mấy câu rồi cậu chạy đi luôn.
Học trưởng
Bác Văn, chào em! /vẫy tay./
Dương Bác Văn
Chào anh, học trưởng Ninh./ ôm hộp quà trong lòng./
Học trưởng
Cái này là..? /chỉ hộp quà./
Dương Bác Văn
À..chỉ là trái cây thôi à. Không có gì đâu anh.
Học trưởng
Không phải em định tặng crush đấy chứ?
Dương Bác Văn
Sao anh biết vậy?
Học trưởng
Anh nhìn là đủ biết rồi mà /cười/.
Dương Bác Văn
Thôi em đi trước nha, em có việc bận chút. Tạm biệt anh nha! Bai bai./ chạy đi/
Học trưởng
/nụ cười dần vặn vẹo/.
Học trưởng
"Em ấy có người thích rồi. Khốn khiếp, là em ép anh phải làm chuyện đó, anh cũng là vì thương em thôi."
Hôm nay cậu sẽ đến trường thật sớm để cất quà bất ngờ cho anh vào hộc bàn.
Thích anh nhưng lại không mong anh nhận ra là của mình. Cậu sợ...sợ anh biết của cậu sẽ ghét bỏ.
Lén la lén lút cất vào hộc rồi chạy về chỗ ngồi. Vừa mở sách ra thì anh bước vào làm cậu giật mình.
Dương Bác Văn
"Sao hôm nay cậu ấy đến sớm vậy?"
Dương Bác Văn
"Trong lớp chỉ có mình với cậu ấy. Lộ mất thôi."
Tay run run, lật sách nhưng không biết lật cái gì. Cậu muốn nhìn sang xem phản ứng của anh nhưng mà sợ lộ.
Anh thu hết những cử chỉ đáng yêu đó của cậu vào mắt. Nhoẻn miệng cười rồi quay về biểu cảm ban đầu.
Trương Quế Nguyên
Nè, cái này của cậu à? /đi lại bàn cậu, đặt xuống/.
Cậu trả lời anh nhưng mặt không dám ngẩng lên, tay cứ lật sách.
Trương Quế Nguyên
Không phải thì thôi.
Anh định quay đi luôn nhưng không kiềm được buồn cười mà nhắc nhở cậu.
Trương Quế Nguyên
Sách của cậu..bị ngược kìa.
Dương Bác Văn
À..cái đó..tớ cảm ơn.
Cậu để sách ngược mà lật từ nãy đến giờ!!! Chết thật sự. Không biết biện minh làm sao luôn. Cậu gục mặt xuống bàn, má đỏ ửng.
Trương Quế Nguyên
"Còn chối. Không phải của cậu thì của ai chứ? Ngốc ạ."
Anh đi ngang qua cuối lớp, quăng thẳng vào thùng rác.
Cậu nghe mà lặng người. Cả người cậu cứng đờ, không dám quay lại nhìn.
Dương Bác Văn
"Cậu ấy..Cậu ấy vậy mà lại bỏ quà của mình vào thùng rác."
Anh vứt xong cũng đi ra khỏi lớp.
Cậu nghe thấy tiếng anh vừa ra khỏi liền chạy đến thùng rác nhìn vào, túi ni-lông đựng rác vừa được thay mới tinh. Bên trong là..hộp bút của anh.
Trương Quế Nguyên
Còn bảo không phải của cậu.
Anh vừa đứng dựa tường vừa ăn dâu trong hộp quà của cậu.
Bị bắt quả tang tại trận, không ngại thì không phải người.
Dương Bác Văn
Tớ..cậu ăn ngon không? /lúng túng/.
Cậu cúi gầm mặt, tay bấu chặt. Thật sự không biết đối diện với anh như nào.
Trương Quế Nguyên
Ngon hay không, cậu thử xem?
Anh bước tới phía cậu, nâng cằm cậu lên, định truyền miếng dâu đang cắn dở vào miệng cậu.
Cậu đẩy anh ra. Trông cứ như đang vụng trộm mà bị chính thất bắt tại trận vậy. Cậu lúng túng chạy đi.
Dương Bác Văn
"Ụa, mình đang theo đuổi cậu ấy mà, Sở Chi đâu phải người yêu của cậu ấy đâu chứ? Mình sợ làm gì?"
Nghĩ rồi đành thôi. Đi vào nhà vệ sinh rửa mặt luôn cho đỡ nóng. Một trận vừa rồi làm tim cậu cứ đập liên hồi, da mặt mỏng cứ đỏ mãi.
Trong giờ học, cậu cứ nhìn lén anh, nhưng mỗi lần quay xuống thì thấy anh đang chống cằm nhìn mình.
Cậu vội quay lên, nghĩ tới việc có ánh mặt nóng rực cứ nhìn đằng sau lưng mình cậu lại không tài nào học được.
Chuông ra về vừa reo, cậu định ngỏ lời rủ anh đi trà sữa với cậu nhưng cậu bị chắn ngang.
Dương Bác Văn
Anh, có việc gì sao?
Học trưởng
Em đi với anh đến một nơi được không?
Dương Bác Văn
Có cần thiết là hôm nay không anh? Em đang có chút chuyện một xíu.
Học trưởng
Chỉ một lát thôi à.
Dương Bác Văn
Vậy cũng được.
Cậu luyến tiếc lén quay qua nhìn anh, anh vậy mà cũng đang nhìn cậu, tim cậu đập thình thịch.
Hắn đưa cậu đi đâu cậu cũng không để ý nhiều. Trong đầu cậu bây giờ chỉ toàn hình bóng anh.
Dương Bác Văn
"Ôi trời, mình thích cậu ấy tới mức này luôn á hả?"
Tay vỗ vỗ mặt cho bớt đỏ, đang vỗ thì bị tay hắn nắm lại.
Lúc này cậu mới sực nhớ đang đi với hắn.
Dương Bác Văn
Ơ anh dẫn em đi đâu vậy?
Dương Bác Văn
Anh cần em giúp gì hả?
Cậu nhìn xung quanh thấy chỗ này khá vắng, hầu như không có xe nào hay qua lại.
Dương Bác Văn
Anh định làm gì ở đây vậy?
Học trưởng
Dương Bác Văn à!
Dương Bác Văn
H-hả? Anh gọi em?
Học trưởng
Thực ra anh thích em lâu rồi. Hôm nay anh quyết định sẽ tỏ tình với em.
Học trưởng
Em đồng ý làm người yêu anh nha?
Dương Bác Văn
Xin lỗi nhưng mà em có người trong lòng rồi, anh biết mà.
Hắn nắm chặt tay cậu cố chấp không buông.
Dương Bác Văn
Anh buông tay em ra được không? Em đau.
Cậu cố kéo tay hắn ra nhưng hắn càng nắm chặt hơn.
Học trưởng
Tụi mày bước ra đây./ gọi lớn/
Từ trong căn nhà hoang vài tên con đồ bước ra. Cậu nhìn họ rồi nhìn hắn, lúc này mới bắt đầu hoảng sợ, định giật phăng tay ra nhưng không nổi.
Dương Bác Văn
Học trưởng Ninh, anh định làm gì vậy?
Hắn không nói gì, liếc nhìn cậu rồi kéo cậu đi vào sau trong căn nhà hoang đó.
Học trưởng
Ra canh trước nhà cho tao.Làm tốt tao trả tiền gấp đôi.
Dương Bác Văn
Buông ra, anh làm gì vậy? Em la lên đó.
Học trưởng
Lo mà giữ giọng đi. Một lát sẽ tốn sức lắm đấy.
Dương Bác Văn
Anh..anh nói vậy là sao?
Học trưởng
Em nghĩ anh định làm gì thì anh chính là định như thế đấy.
Hắn kéo cậu đẩy thẳng xuống tấm ván gỗ trong căn phòng đó. Ở đây mọi nơi đều bụi bậm. Căn phòng này không có cửa sổ cũng không có cửa phòng.
Bị đẩy mạnh xuống, cậu không khỏi đau lưng.
Vừa thoát ra khỏi tay hắn, cậu quay người định chạy đi thì bị hắn kéo chân lại.
Học trưởng
Em chạy đi đâu?
Dương Bác Văn
Có ai không? Cứu với... Bỏ tay ra..Tên điên, đừng chạm vào tôi.
Học trưởng
Thật không ngoan một chút nào. Em đừng có ép anh mạnh tay.
Cậu giãy dụa muốn thoát ra vô tình chân đạp trúng mắt hắn.
Hắn tức giận, mắt hiện lên tia máu.
Học trưởng
Con mẹ nó, hôm nay tao phải hành chết mày, thằng chó. Mày phải cảm thấy may mắn khi được tao để ý đến.
Hắn nói rồi tát cậu một phát thật mạnh, vành môi cậu rách đến bật máu.
Dương Bác Văn
Đừng mà, tha cho tôi đi./sợ hãi, lùi lại./
Hắn nắm tóc cậu kéo đầu cậu ngửa lên định hôn xuống, cậu cố nhịn đau quay mặt đi, hắn liền cắn mạnh vào cổ cậu.
Dương Bác Văn
Đừng..hức..Tránh ra. /đẩy ra/
Nghe thấy cậu la hét, chống đối mình, hắn không kiềm được tức giận bóp cổ cậu.
Học trưởng
Tại sao? Tại sao mày không thích tao hả?
Cậu muốn tắt thở đến nơi rồi thì bỗng dưng anh xông vào, đá cho hắn ngã sõng soài.
Vừa nắm cổ áo hắn lên định đấm cho hắn một đấm thì cổ áo anh bị kéo ra.
Vưu Sở Chi
Mày chán sống rồi hả? /đấm mạnh vào con mắt hắn./
Anh chưa kịp làm gì hắn thì cô đã bay vào đánh túi bụi.
Đành giao việc xử lí hắn cho cô mà chạy đến xem tình hình của cậu.
Dương Bác Văn
/khóc nấc lên, ho sặc sụa/.
Trương Quế Nguyên
Không sao nữa rồi, có tớ đây, đừng sợ./ôm cậu vào lòng./
Anh ráng xoa dịu cậu, chờ cậu bình tĩnh lại được một xíu thì chạy qua kéo cô ra.
Mặt mày hắn bầm dập, đánh nữa chắc chết tại chỗ. Cô manh động quá, anh kéo ra còn ráng với tới nắm đầu hắn.
Khi nãy dỗ cậu, vô tình liếc thấy vết răng của hắn, anh tức lắm, cũng muốn giết hắn tại chỗ nhưng anh còn tỉnh, hãy để pháp luật trừng trị hắn.
Vưu Sở Chi
Sao không để em đánh chết luôn đi cho rồi.
Trương Quế Nguyên
Anh méc mẹ em bây giờ.
Cô hậm hực liếc anh rồi chạy qua xem cậu có ổn không.
Vưu Sở Chi
Bác Văn, anh không sao chứ?
Dương Bác Văn
Tôi ổn, không sao.
Vưu Sở Chi
Miệng cậu chảy máu rồi, đi bệnh viện, đi thôi.
Cậu níu tay cô lại, không kiềm được mắt mà chảy xuống.
Dương Bác Văn
Sở Chi, cô..thật tốt. Xin lỗi vì đã thích Quế Nguyên của cô. Tôi thật sự không xứng với cậu ấy, cô và cậu ấy hãy hạnh phúc nha./khóc sướt mướt/
Vưu Sở Chi
Trời ơi, anh nói gì vậy? Giờ này mà anh còn lo chuyện đấy nữa.
Vưu Sở Chi
Em với Nguyên ca chỉ là anh em họ thôi.
Trương Quế Nguyên
Cậu lo cho bản thân trước đi đã. Cậu đã ổn chưa? /cười bất lực, xoa đầu cậu./
Dương Bác Văn
Vậy là sao, hai người lên kế hoạch này chỉ để chọc tớ thôi hả?
Dương Bác Văn
Trương Quế Nguyên, cậu là đồ đáng ghét.
Trương Quế Nguyên
Được được, tớ là đồ đáng ghét, vậy cậu có thích đồ đáng ghét này không?
Dương Bác Văn
Tớ thích cậu.
Trương Quế Nguyên
Vậy cậu đồng ý làm người yêu tớ nha.
Dương Bác Văn
Tớ đồng ý. Sau này cậu đừng chọc tớ nữa nha./ôm chầm lấy anh/
Trương Quế Nguyên
Má có đau không? Tớ xoa cho nhé! /xoa má bánh bao của cậu/.
Vưu Sở Chi
Hai người đừng có thồn cơm chó vào họng em.
Vưu Sở Chi
Bây giờ đi bệnh viện nè.
Comments