Chép two

...
Buổi sáng hôm sau
Diễm Hằng đến lớp sớm như thường lệ
Cô mở cửa, căn phòng trống trải, chỉ có tiếng gió thổi khẽ qua những khung cửa sổ chưa khép
Hằng đặt cặp xuống, lấy sách ra, chuẩn bị cho tiết đầu tiên
Khoảng 10 phút sau
Tiếng trống trường vang lên từng hồi thúc giục, kéo theo tiếng bước chân vội vã của những học sinh còn nán lại ngoài sân
Trong số đó
Thảo gần như là người cuối cùng chạy qua cổng
Cô hổn hển thở, vừa xốc lại quai cặp vừa lầm bầm
Thanh Thảo
Thanh Thảo
Tch.. muộn rồi
Thanh Thảo
Thanh Thảo
Chết mất thôi!
Con đường từ cổng lên lớp không dài, nhưng mỗi bước chân của Thảo nghe như dồn dập hơn cả tiếng trống
Cô khựng lại vài giây trước cửa lớp, hít sâu để lấy bình tĩnh, rồi mới xoay nắm cửa bước vào
Bên trong, lớp học đã gần như ổn định chỗ ngồi
Tiếng trò chuyện rì rầm xen lẫn tiếng lật sách, tiếng cười khúc khích của mấy bạn nữ bàn trên
Ánh nắng ban mai xuyên qua khung cửa sổ, rọi xuống từng vệt vàng nhạt, khiến không khí trở nên trong trẻo nhưng cũng lộ rõ sự muộn màng của Thảo
Cô vừa bước vào đã thấy ba gương mặt nổi bật ở dãy bàn bên trái
Hằng – vẫn là dáng vẻ dịu dàng, tóc dài buộc hờ sau gáy
Kế bên là Lan – có mái tóc dài được tỉa layer gọn gàng, ánh mắt lanh lợi, toát lên vẻ nhanh nhẹn
Còn Đào – nhẹ nhàng, điềm tĩnh hơn, đôi mắt lúc nào cũng như đang mỉm cười
Hằng quay lại, ánh mắt thoáng lóe sáng khi bắt gặp Thảo
Nhưng ngay lập tức, cô nhoẻn miệng cười, giọng nhỏ nhẹ
Diễm Hằng
Diễm Hằng
Tới rồi à
Diễm Hằng
Diễm Hằng
Mới buổi thứ hai mà đã đi muộn
Thảo gãi đầu, cười trừ
Nhưng trước khi Thảo kịp đáp lại, Hằng đã quay sang giới thiệu
Diễm Hằng
Diễm Hằng
Đây là Lan với Đào, bạn thân của tớ
Diễm Hằng
Diễm Hằng
Từ nay Thảo cũng quen rồi nhé
Lan nghiêng đầu chào, nụ cười tươi rói:
Phương Lan
Phương Lan
Mình cũng nghe Hằng kể rồi
Phương Lan
Phương Lan
Có vẻ Hằng có nhiều ấn tượng với cậu nhỉ?/cười trêu ghẹo/
Đào thì nhẹ giọng hơn, nụ cười dịu dàng
Đào ( Tử AJ1 )
Đào ( Tử AJ1 )
Chào Thảo, mong được làm quen
Đào ( Tử AJ1 )
Đào ( Tử AJ1 )
Không khí thoáng chốc trở nên gần gũi
Cô cảm thấy mình như vừa được kéo vào một vòng tròn mới – nơi có Hằng và hai người bạn thân của cô
Tiếng trống nhỏ báo hiệu giờ học vang lên
Thầy Toán bước vào, cả lớp nhanh chóng yên tĩnh
Nhưng Thảo thì vẫn còn ngơ ngẩn, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng đang nhảy nhót trên tán lá
Đa NV phụ
Đa NV phụ
Thảo!
Đa NV phụ
Đa NV phụ
Em lên bảng làm bài số 3
Thảo cứng người, chậm chạp bước lên
Cô nhìn đề bài, đầu óc trống rỗng
Viết vài dòng rồi lại xóa, cả bảng đen chỉ còn những vệt phấn lộn xộn
Phía dưới, Hằng khẽ cau mày
Cô cúi xuống, nhanh tay viết vài bước giải cơ bản ra một tờ giấy nhỏ, rồi nhân lúc thầy quay đi liền khẽ đẩy về phía Thảo
Ánh mắt cô chạm vào cậu – ánh mắt mang theo sự thúc giục nhưng cũng dịu dàng không kém
Thảo thoáng giật mình, nhưng nhờ đó mà hiểu được mấu chốt
Cô run run viết tiếp, cuối cùng cũng giải xong
Thầy chỉ gật đầu, không khen cũng chẳng trách, rồi bảo cô về chỗ
Thảo bước xuống, tim đập nhanh hơn cả lúc chạy vào lớp sáng nay
Cô khẽ nghiêng đầu, thì thầm với Hằng
Thanh Thảo
Thanh Thảo
Cảm ơn lớp trưởng nhen
Hằng chỉ mỉm cười, giọng nhỏ đến mức chỉ đủ cho Thảo nghe
Diễm Hằng
Diễm Hằng
Lần sau đừng quên học bài nữa
Tiết học trôi qua trong sự náo nhiệt quen thuộc
Đến giờ ra chơi, sân trường rộn rã tiếng cười nói
Thảo ngập ngừng vài giây, rồi lấy trong cặp ra một hộp bánh nhỏ mà mẹ cô chuẩn bị
Cậu đưa về phía Hằng
Thanh Thảo
Thanh Thảo
Ăn thử không?
Thanh Thảo
Thanh Thảo
Ngon lắm đó
Hằng hơi bất ngờ, rồi lắc đầu
Diễm Hằng
Diễm Hằng
Tớ không ăn vặt nhiều..Cậu giữ đi
Lời từ chối rất bình thường, nhưng Thảo lại cảm thấy hụt hẫng khó tả
Cô lặng im vài giây, rồi chỉ gật đầu
Thanh Thảo
Thanh Thảo
Ừ, vậy tớ tự ăn..hứ
Lan thấy vậy liền trêu
Đào ( Tử AJ1 )
Đào ( Tử AJ1 )
Ôi, Thảo mời riêng Hằng cơ đấy, lãng mạn ghê chưa!
Hằng vội xua tay
Diễm Hằng
Diễm Hằng
Lan này, đừng nói bậy!
Nhưng gò má cô lại thoáng hồng lên
Cảnh ấy lọt vào mắt Thảo, khiến tim cô lỡ nhịp
Ra chơi kết thúc
Trước khi vào tiết học mới, Thảo lén viết một dòng ngắn gọn vào tờ giấy, rồi đẩy nhẹ sang bàn Hằng
Thanh Thảo
Thanh Thảo
>"Dù cậu không ăn, mình vẫn thấy vui khi được mời"
Hằng đọc, môi khẽ cong thành nụ cười
Cô không viết lại, chỉ gấp tờ giấy bỏ vào hộp bút, như muốn giữ lại một bí mật riêng
Trong khoảnh khắc ấy, Thảo cảm thấy ngày muộn màng của mình bỗng trở nên trọn vẹn
Bởi vì, chỉ cần có một nụ cười từ Hằng, cả thế giới dường như sáng bừng lên
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play