[ MuộiiMoon ] Dưới Tán Phượng Vĩ

[ MuộiiMoon ] Dưới Tán Phượng Vĩ

Chép one

Fanfic
DƯỚI TÁN PHƯỢNG VĨ
MuộiiMoon
...
Sáng thứ hai
Nắng vàng trải dài trên sân trường, những tán phượng cuối hạ rực đỏ như còn cố níu giữ chút dư âm của mùa cũ
Tiếng trống báo vào tiết vang lên giòn giã
Học sinh lớp 11A3 vội vã trở về chỗ nhưng không khí trong lớp vẫn còn rộn ràng tiếng cười nói
Cửa lớp bật mở
Thầy Hoàng – GVCN 11A3 bước vào
Mái tóc đã điểm bạc, dáng người hơi gầy, nhưng giọng nói vang rõ
Thầy Hoàng
Thầy Hoàng
Hèm..Lớp trật tự nào!
Thầy Hoàng
Thầy Hoàng
Hôm nay lớp chúng ta có một bạn mới chuyển về
Thầy Hoàng
Thầy Hoàng
Các em cho một tràng pháo tay chào mừng
Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên, xen lẫn những tiếng huýt sáo trêu chọc của mấy cậu con trai ngồi bàn cuối
Một cô gái cao ngồng bước vào, chiếc áo đồng phục không được chỉnh tề cho lắm
Cà vạt đeo lỏng lẻo, vạt áo sơ mi bỏ ngoài
Trông cô có gì đó phóng khoáng và bất cần, nhưng nụ cười lại rạng rỡ đến mức làm cả lớp chú ý
Thanh Thảo
Thanh Thảo
Chào mọi người
Thanh Thảo
Thanh Thảo
Mình là Thanh Thảo, chuyển từ Thành phố Hồ Chí Minh ra
Thanh Thảo
Thanh Thảo
Mong được làm quen
Cả lớp lại rì rầm
Đa NV phụ
Đa NV phụ
Ê nhìn ngầu ghê
Đa NV phụ
Đa NV phụ
Cao thế
Đa NV phụ
Đa NV phụ
Giọng miền Nam nghe dễ thương thật
Thầy Hoàng nhìn quanh, rồi dõng dạc
Thầy Hoàng
Thầy Hoàng
Thảo sẽ ngồi ở bàn cuối dãy cửa sổ, cạnh lớp trưởng Diễm Hằng
Thầy Hoàng
Thầy Hoàng
Hai em nhớ hỗ trợ nhau học tập nhé
Lời vừa dứt, ánh mắt cả lớp lại hướng về cuối dãy
Ở đó
Diễm Hằng – lớp trưởng – ngồi ngay ngắn, tóc dài buộc gọn, áo sơ mi cài kín cúc
Vẻ mặt nghiêm nghị và hơi xa cách, như một quyển sách giáo khoa đặt đúng vị trí
Thanh Thảo lững thững đi xuống, ném cái balo nặng trịch xuống ghế và ngồi phịch cái rầm
Cái ghế rung lên, Hằng khẽ nhíu mày, quay sang
Diễm Hằng
Diễm Hằng
Cậu có thể ngồi nhẹ nhàng hơn không?
Diễm Hằng
Diễm Hằng
Đây là lớp học, không phải phòng khách nhà cậu
Thanh Thảo nghiêng đầu, nở nụ cười nửa miệng
Thanh Thảo
Thanh Thảo
Ồ, mới gặp đã nghiêm túc vậy sao
Diễm Hằng
Diễm Hằng
Đúng
Thanh Thảo
Thanh Thảo
Hiểu rồi
Thanh Thảo
Thanh Thảo
Vậy chắc tớ phải ngoan ngoãn mới sống nổi cạnh cậu
Một tràng cười rúc rích vang lên từ mấy bạn ngồi gần, còn Hằng thì cố giữ vẻ mặt điềm tĩnh, quay lại nhìn bảng
Nhưng trong lòng cô thoáng một chút bực bội
_____
Tiết học trôi qua trong sự đối lập rõ rệt
Diễm Hằng tập trung ghi chép cẩn thận, còn Thanh Thảo thì chống cằm nhìn ra cửa sổ, thỉnh thoảng lại xoay bút vẽ linh tinh vào vở
Thầy Hoàng vài lần gõ thước nhắc nhở, nhưng Thảo chỉ gật đầu cho có rồi lại tiếp tục vẽ
Đến giờ ra chơi, Thanh Thảo nghiêng người sang
Thanh Thảo
Thanh Thảo
Này lớp trưởng, cho mượn thước chút
Hằng không ngẩng đầu, chỉ đẩy thước sang, giọng vẫn lạnh nhạt
Diễm Hằng
Diễm Hằng
Mượn thì dùng cẩn thận
Diễm Hằng
Diễm Hằng
Đừng có vẽ bậy lên bàn
Thanh Thảo nhướng mày, nụ cười càng rõ
Thanh Thảo
Thanh Thảo
Ai nói tớ vẽ bậy?
Thanh Thảo
Thanh Thảo
Tớ đang vẽ cậu đấy
Hằng khựng lại, ngẩng lên
Trước mặt cô là tờ giấy trắng với những nét chì phác hoạ
Dáng ngồi thẳng tắp, mái tóc buộc cao, ánh mắt nghiêm nghị – tất cả đều là hình ảnh của chính mình, được vẽ bằng vài đường nét đơn giản nhưng sinh động
Trong một thoáng
Hằng thấy tim mình khẽ chệch nhịp
Nhưng cô lập tức quay đi, cố giữ giọng bình thản
Diễm Hằng
Diễm Hằng
Cậu..đúng là rảnh
Thanh Thảo cười, chống cằm nhìn Hằng
Thanh Thảo
Thanh Thảo
Không rảnh đâu
Thanh Thảo
Thanh Thảo
Tớ chỉ thấy cậu thú vị thôi
Câu nói khiến tai Hằng nóng bừng, nhưng cô vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, giả vờ đọc sách để che đi
_____
Buổi trưa tan học, khi cả lớp ùa ra sân, Thanh Thảo vẫn thong thả xếp đồ
Nhìn thấy Hằng đang dọn lại bàn học, cô buột miệng
Thanh Thảo
Thanh Thảo
Này, lớp trưởng, cậu lúc nào cũng nghiêm như thế hả ?
Diễm Hằng
Diễm Hằng
Diễm Hằng
Diễm Hằng
Có gì không ổn à?
Thảo nhún vai
Thanh Thảo
Thanh Thảo
Không, chỉ thấy..hơi buồn cười
Thanh Thảo
Thanh Thảo
Người ta đi học để vui, còn cậu thì như đi làm
Thanh Thảo
Thanh Thảo
Nhưng mà cũng ngầu phết
Hằng thoáng ngạc nhiên
Câu khen nửa thật nửa trêu ấy khiến cô không biết phải đáp thế nào
Thanh Thảo nhìn cô thêm một lúc rồi nhoẻn miệng cười, vác balo bước nhanh ra khỏi lớp
Hằng dõi theo bóng dáng ấy, trong lòng nảy ra một cảm giác lạ lùng – vừa khó chịu, vừa tò mò
...
Ngày hôm ấy, dưới khung cửa sổ hắt nắng vàng, một chỗ ngồi mới đã thay đổi nhịp điệu quen thuộc của Diễm Hằng
Và cô không biết rằng, từ khoảnh khắc Thanh Thảo ngồi xuống bên cạnh, cuộc sống của mình sẽ không còn yên ả như trước nữa
End~
quái vật
quái vật
Ổn khun
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play