Thời gian trôi qua nặng nề như một khối đá đè lên ngực
Những ngày không còn ba mẹ, không còn người yêu, với An mà nói, chẳng khác gì địa ngục
An bắt đầu có những đêm dài ngồi trước cửa sổ, ánh trăng bạc chiếu xuống gương mặt hốc hác
Em chẳng còn quan tâm đến ngày giờ, cũng không buồn nhìn đến đống tài liệu chất cao ngất trong phòng – những thứ vốn dĩ thuộc về trách nhiệm lãnh đạo Đặng gia sau này
Trong em, chỉ còn lại một khoảng trống
Trần Minh Hiếu
💬Mày lại chưa ngủ ?
Đặng Thành An
💬Không ngủ được
Đặng Thành An
💬Tao sợ.. sợ nhắm mắt lại sẽ mơ
Trần Minh Hiếu
💬Mơ thấy gì ?
Đặng Thành An
💬Anh ấy !
Đặng Thành An
💬Lúc nào cũng là anh ấy
Trần Minh Hiếu
…
Đặng Thành An
💬Ảnh cười với tao.. rồi lại bỏ tao đi..
Trần Minh Hiếu
💬..An , đó chỉ là mơ thôi !
Đặng Thành An
💬Nhưng.. tao lại chẳng muốn tỉnh dậy
Hiếu nhìn dòng tin nhắn, trái tim như vỡ ra từng mảnh
Cậu có mặt ngay trước cổng Đặng gia chỉ mười lăm phút sau
Dù An không gọi, Hiếu vẫn tự động xuất hiện, như một cái bóng không rời
Cậu gõ cửa phòng. Không có tiếng đáp
Hiếu xoay nắm cửa, bước vào
An ngồi gục bên bàn, chai rượu vỡ tan dưới chân. Trong tay em còn cầm một bức ảnh đã cũ
Đó là tấm hình chụp ba người: An, Hiếu, và người kia – người giờ đã mất tích không dấu vết
Đặng Thành An
Tấm ảnh đẹp phải không ?
An cười nhạt, đôi mắt ướt nhòe
Đặng Thành An
Chúng ta từng vui như thế… giờ chỉ còn hai người
Hiếu lặng người, không biết đáp lại ra sao
Đặng Thành An
Anh nghĩ.. nếu ảnh còn sống..
Đặng Thành An
..liệu ảnh có quay về với tao không ?
Đặng Thành An
Trả lời đi , Hiếu !
Trần Minh Hiếu
A..anh không biết..
Trần Minh Hiếu
Nhưng nếu thật sự yêu mày
Trần Minh Hiếu
Chắc chắn.. sẽ tìm đường quay về !
Đặng Thành An
Vậy tao sẽ chờ
Hiếu siết chặt nắm tay. Trong đầu cậu dấy lên một ý nghĩ tàn độc mà chính bản thân cũng ghét bỏ
Trần Minh Hiếu
“ Giá như người đó không bao giờ quay lại.. “
Trần Minh Hiếu
“..Giá như An chỉ còn mình tao “
Cậu lập tức xua đi ý nghĩ ấy, nhưng sự thật là cậu không thể ngăn nổi lòng mình
Trần Minh Hiếu
“ tch.. “
.
Ngày qua ngày, An bắt đầu trở nên thất thường hơn
Có khi em vui vẻ nấu ăn, hát khe khẽ, tưởng tượng như người kia vẫn còn sống
Có khi lại trầm mặc, khóa cửa cả ngày, không để ai bước vào
.
Một buổi sáng, Hiếu mang cháo đến. Cửa phòng bật mở, và An xuất hiện với đôi mắt long lanh khác thường
Đặng Thành An
Ảnh vừa về thăm tao đó !
Trần Minh Hiếu
Cái gì..!? [ sững sờ ]
Đặng Thành An
Trong mơ
Đặng Thành An
Anh ấy bảo tao phải mạnh mẽ và..
Đặng Thành An
Anh ấy hứa sẽ quay lại bên tao [ cười ]
An cười. Nụ cười đẹp nhưng mong manh đến mức khiến Hiếu đau nhói
Trần Minh Hiếu
AN ! Mày không thể sống mãi bằng giấc mơ được !
Đặng Thành An
Vậy anh muốn tao làm gì ?
Đặng Thành An
Chấp nhận sự thật à ?
Trần Minh Hiếu
Ừ..
Đặng Thành An
Tao không làm được
Câu trả lời ngắn gọn, lạnh lẽo như bản án
Hiếu cảm thấy bất lực
Mọi lời khuyên răn, mọi sự chăm sóc của cậu, chỉ như hạt cát rơi xuống vực thẳm vô tận
.
Một đêm khác, An lại gõ cửa phòng Hiếu
Em đứng đó, đôi mắt đỏ ngầu, giọng khàn đặc
Đặng Thành An
Hiếu… cho tao ở cạnh anh đêm nay được không?
Trần Minh Hiếu
Tất nhiên rồi
Cả hai ngồi im lặng, không ai nói gì. An gục đầu vào vai Hiếu, thì thầm
Đặng Thành An
Tao chỉ muốn có ai đó để dựa vào
Đặng Thành An
Nhưng anh đừng hiểu nhầm..
Đặng Thành An
..Tao vẫn chờ ảnh
Những lời đó như lưỡi dao cắm sâu hơn vào lòng Hiếu
Nhưng cậu vẫn mỉm cười, vẫn vòng tay ôm lấy An, để em có thể ngủ yên một đêm
Trần Minh Hiếu
..ừm… ngủ đi
Bóng ma của quá khứ chưa bao giờ biến mất. Nó lẩn khuất trong từng giấc mơ, trong từng giọt nước mắt An rơi xuống
Và Hiếu hiểu rằng, từ đây, An sẽ không bao giờ còn là An của ngày xưa nữa
Comments