chap 4

——-
Gần một tháng trôi qua sau biến cố, An vẫn sống như một cái bóng
Trong căn biệt thự vốn sang trọng của Đặng gia, tiếng cười xưa kia biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại sự lặng im đến rợn người
Mỗi sáng, người hầu mở cửa phòng đều chỉ thấy An ngồi bất động trên ghế, mắt nhìn vô định ra vườn
Có khi cả ngày em không nói lấy một lời
Nhưng rồi đêm đến, An lại trở thành một con người khác, vừa cười vừa khóc, vừa ngọt ngào vừa tuyệt vọng
Đặng Thành An
Đặng Thành An
💬tao nhớ anh ấy quá ! Hiếu à
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
💬…anh biết
Đặng Thành An
Đặng Thành An
💬anh không hiểu đâu
Đặng Thành An
Đặng Thành An
💬tao.. nhớ anh ấy đến phát điên rồi
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
💬vậy… để anh ở cạnh mày
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
💬được không..?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
💬nhưng anh không phải anh ấy
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Lời đáp lại khiến Hiếu chết lặng
Cậu nắm chặt điện thoại, không trả lời nữa
Thứ cậu có thể làm, chỉ là im lặng dõi theo, chịu đựng cảm giác bị so sánh với một bóng hình đã biến mất
.
Một đêm khác, khi Hiếu bước vào phòng, cảnh tượng trước mắt khiến cậu lạnh sống lưng
An đang cầm con dao nhỏ, lưỡi dao lóe sáng dưới ánh đèn
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
AN ! Mày làm cái gì vậy ? [ lao đến ]
Hiếu lao đến, giật phăng con dao khỏi tay em
An giãy giụa, đôi mắt đỏ ngầu như thú bị thương
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Buông tao ra !
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Tao muốn đi với ảnh ! [ vùng vằng ]
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
KHÔNG ĐƯỢC !
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Anh sẽ không để mày chết !
.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Anh giữ tao lại để làm gì?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Tao sống chỉ để nhớ đến ..nỗi đau này thôi !
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Mày sống… để anh còn có mày
Khoảnh khắc đó, hai người im lặng
An thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm trán, còn Hiếu thì ôm chặt lấy em như thể nếu buông ra, An sẽ biến mất mãi mãi
Sau lần ấy, An lại rơi vào tình trạng “hai con người trong một”
Có lúc em ngọt ngào, nói chuyện như thể người yêu mình đang ngồi cạnh
Có lúc lại lạnh lùng, trống rỗng, đuổi Hiếu đi không chút nương tay
Hiếu đã quen với những thay đổi thất thường ấy, nhưng không quen được nỗi đau mỗi khi bị từ chối
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
[ nhói ]
.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
An
Đặng Thành An
Đặng Thành An
[ nhìn ]
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Hôm nay anh đưa mày ra ngoài hít thở không khí nhé ?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Không
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
!?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Tao sợ..
Đặng Thành An
Đặng Thành An
..sợ ra ngoài rồi ..lỡ đâu ảnh không tìm thấy tao thì sao ?!
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Hiếu ! Anh thấy tao ngốc không ?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Ngốc..!
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Nhưng.. anh thương cái ngốc đó !
An khựng lại, ngước nhìn Hiếu thật lâu
Nhưng rồi em quay mặt đi, khép cửa lại
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Hiếu đứng lặng, môi run run nhưng không nói thêm gì
.
Ngày hôm sau, người hầu báo rằng An lại nhốt mình trong phòng không ra ngoài
Hiếu vội chạy đến. Cửa khóa. Cậu gõ mãi, cuối cùng chỉ nghe thấy giọng An vọng ra, khàn khàn
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Anh đi đi !
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Tao không muốn ai bước vào đời tao nữa
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
AN !
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Mở cửa cho anh ! Anh xin mày đấy [ đập cửa ]
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Đừng gõ nữa
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Tao mệt rồi !
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Mày không phải một mình
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Anh luôn ở đây mà
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Tao không cần
Tiếng bước chân rời đi phía trong
Hiếu tựa trán vào cánh cửa lạnh lẽo, hai mắt cay xè
Cậu cảm giác như mình đang đứng trước một lằn ranh – một bên là An của ngày xưa, một bên là vực sâu không lối thoát
Và An… đang ngày càng tiến gần về phía vực sâu ấy
.
Đêm đó, Hiếu ngồi một mình ở phòng khách, ánh đèn leo lét. Cậu mở điện thoại, nhìn lại những tin nhắn với An, từng chữ như vết cắt
💬 Anh không phải anh ấy
💬 Tao không cần
💬 Tao chỉ muốn đi theo ảnh thôi
Những câu chữ ấy, lặp đi lặp lại, như bóng ma ám ảnh tâm trí Hiếu
Cậu biết, nếu còn kéo dài, An sẽ không trụ nổi
Nhưng làm sao để cứu em?
Hiếu không có câu trả lời
Chỉ có một điều chắc chắn: cậu sẽ không rời bỏ An, dù cho phải trả giá bằng tất cả
- end -
Tác giả  ng u  ng ơ 🙃
Tác giả ng u ng ơ 🙃
Pai 👋
Hot

Comments

Meta Al :))

Meta Al :))

Góc giải thích cho ai thắc mắc nha !
“ lằn ranh “ nó có thể được coi là đồng nghĩa với “ ranh giới “ nha
“ ranh giới “ : một giới hạn bình thường
“ lằn ranh “ : một giới hạn căng thẳng , nhạy cảm , nếu bước quá sẽ rơi vào ‘vực thẳm’ 🥰

2025-08-21

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play