꧁【 Chương 𝟏 】 ꧂
Sài Gòn vẫn náo động như một cỗ máy không bao giờ chớp mắt…
Ở ngoài kia, những dãy nhà kính sáng loáng hắt ánh đèn như ngọc, phố xá mùi cà phê và nước hoa quyện vào nhau.
Nhưng chỉ cần rẽ khỏi đại lộ vài bước chân, sẽ thấy một thế giới khác
Hẻm chật, mái tôn thủng loang lổ, tường quét vôi đã bạc, mùi ẩm mốc bám vào da thịt
Ở đây, đời sống gói gọn trong những chiếc quạt máy ọp ẹp, bữa cơm chan canh nước mắm
___________________________
Nguyễn Quang Anh - 24 tuổi!
Dáng người gầy nhưng vai rộng vì quen gánh nhọc nhằn, đang đạp chiếc xe ba gác cũ kỹ len qua con hẻm ngoằn ngoèo
Nguyễn Quang Anh
Hôm nay mua được mỗi cái bánh mì mềm…
Nguyễn Quang Anh
Chắc là mang về cho mẹ trước.
Nguyễn Quang Anh
Mình nhịn đói một hôm cũng chẳng vấn đề gì đâu
Nguyễn Quang Anh
Sức trai! Vai rộng cơ mà không lẽ nhịn một hôm lại ngất ra?
Anh nhịn đói đã được hai hôm liền chẳng lấy hạt cơm nguội bỏ bụng lọt dạ.
Thế mà ngày qua ngày vẫn phải bươn chãi từ sáng sớm tinh mơ đến tối muộn
Mỗi vòng đạp kêu cót két như thể chính chiếc xe cũng than mệt
Về tới đầu xóm trọ, anh xuống xe, lôi từ thùng ra một bịch bánh mì nhỏ và chai nước suối còn dở.
Nguyễn Quang Anh
//Leo cầu thang hẹp lên gác xép//
Cầu thang này mỗi ngày rung bần bật dưới chân người, đến mức cái tay vịn bằng sắt cũng đã tróc sơn, để lộ lớp kim loại gỉ.
Nguyễn Quang Anh
//Mở cánh cửa gỗ cong vênh, mùi ẩm ngai ngái xộc ra//
Nguyễn Quang Anh
Mẹ ơi! Quang Anh về rồi!
Trong góc phòng, mẹ anh ngồi tựa lưng vào tường
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
A…Quang Anh về…
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Quang Anh về…
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
//Vỗ vỗ bàn tay gầy//
Bà gầy gò, tóc rối như ổ quạ, hai bàn chân bị khóa vào thanh sắt bắc ngang cửa sổ
Ổ khóa cũ, hoen gỉ, là thứ Quang Anh ghét nhất nhưng vẫn phải dùng
Không khóa, bà sẽ ra đường, đi đâu cũng chẳng biết, khi tìm về thì người đầy vết trầy, áo quần rách nát.
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Đói! Quang Anh ơi đói!
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Đói lắm…
Nguyễn Quang Anh
//Ngồi xuống bên bà// Dạ
Nguyễn Quang Anh
Con đi làm có mua bánh mì
Nguyễn Quang Anh
Mẹ ăn đỡ nha? Ăn xong con đi làm rồi mua rau về nấu cho mẹ…
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Quang Anh dạ..dạ…
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Quang Anh mới học về hả?
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Học mệt hông Quang Anh?
Anh nuốt khan mấy câu này, bà nói từ khi anh ba tuổi khi anh mới chỉ tung tăn ở nhà trẻ tới giờ vẫn vậy, bất kể thời gian…
Nguyễn Quang Anh
Con nói rồi mà con mới đi làm về không phải đi học.
Nguyễn Quang Anh
Giờ mẹ ăn bánh mì nha?
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Dạ, ăn..ăn bánh mì!
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Đói..lẹ lên..đói lắm…
Một nửa để lại trên bàn, một nửa cầm lên, chấm chút nước suối rồi đưa sát môi bà
Bà há miệng, nhai chậm chạp, vụn bánh rơi xuống nền xi măng lạnh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Ngon..ngon lắm.
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Quang Anh ăn..ăn đi!
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Quang Anh cũng đói!!
Nguyễn Quang Anh
//Vén sợi tóc lên cho mẹ//
Nguyễn Quang Anh
Dạ hông, Quang Anh hông đói! Mẹ ăn đi nha
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Hông, hông Quang Anh ăn đi!
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Ăn dô đói! Đói đau bụng lắm
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Ăn dô đi Quang Anh- ăn đi nè
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
//Giành nửa ổ bánh mì mềm chậm chạp xé miếng đưa lên miệng anh//
Nguyễn Quang Anh
Con hông đói mà mẹ ăn đi!
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
//Cố đưa miệng anh quyết không rút về// Há miệng, Vân Anh đút cho…
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Quang Anh ngoan nha ăn đi ngon lắm
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Ăn để đói á
Nguyễn Quang Anh
//Cắn răng rồi mở miệng cho mẹ đút miếng nhỏ xíu//
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Hì hì..ngon hông?
Nguyễn Quang Anh
Có ngon lắm…
Nguyễn Quang Anh
//Khóe mắt hoen đỏ//
Dù có điên thì tình mẫu tử thiêng liêng vẫn mãi hiện diện tồn đọng trong một góc khuất của người mẹ giành đứa con trai của mình.
_____________________________
Ngoài kia, tiếng hàng xóm cãi nhau về chuyện tiền điện vọng vào
Cái xóm chung cư nghèo này là vậy, niềm vui hiếm khi tới, nhưng tiếng cãi thì ngày nào cũng có
Bà ăn được ba miếng thì ngừng, nhìn anh cười ngây ngô
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Hồi sáng Vân Anh mơ thấy Tình á
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Ông mua cho má cái áo bông đẹp lắm
Bà đâu nhớ ba anh chết đã hơn hai mươi năm, cũng chẳng nhớ cái áo bông kia chỉ tồn tại trong trí nhớ lộn xộn.
Nguyễn Quang Anh
Mai con mua cho mẹ cái áo bông mới nha?
Nguyễn Quang Anh
Mà mẹ ăn hết đi đã coi vụn rơi rớt nè…
Bà ngoan ngoãn gật đầu, lại nhai, nước mắt ứa ra khóe mắt
Không rõ vì xúc động hay vì vụn bánh cứa vào lợi
Nguyễn Quang Anh
//Cúi đầu cầm tay bà//
Những ngón tay gầy guộc, khô như cọng rơm
“Người ta sống vì nhau mà thành người, còn sống mà chỉ biết mình thì chỉ là con vật đội lốt người”
Nhưng biết mà làm gì, đời anh chẳng còn lựa chọn nào ngoài ở lại
Nhẫn nhục chịu đựng, để ít nhất bà không chết đói hay chết dọc đường
Nguyễn Quang Anh
//Cho bà uống ngụm nước cuối cùng// Nè mẹ ngoan uống nước.
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Hông, hông uống…
Nguyễn Quang Anh
Mẹ ngồi yên uống nước nha, mẹ hông thương Quang Anh hả?
Nguyễn Quang Anh
Uống rồi Quang Anh đi làm nữa.
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Thương..thương Quang Anh mà
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Uống nước, uống nước ạ
Nguyễn Quang Anh
//Nâng chai nước bị uống dở hôm qua lên đút cho mẹ// Giỏi quá…
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Ực..ực…
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Hì..hì..
Nguyễn Quang Anh
//Đóng nắp chai nước ngồi tựa góc tường//
Mắt anh nhìn vào khoảng không, nơi ô cửa sổ bị thanh sắt chắn ngang, như thể đời anh cũng đang bị giam ở đó.
Ngoài phố, tiếng xe máy rú ga, tiếng nhạc sàn từ quán karaoke cuối hẻm vọng lại.
Ở căn phòng này, chỉ có tiếng thở mệt nhọc của hai mẹ con
Có những ngày, Quang Anh thấy mình như bị nhấn xuống đáy nước
Không ai cứu, và anh cũng chẳng kêu bởi kêu cũng chẳng ai nghe
_____________________________
Comments
𐙚 𝐏𝐮𝐧𝐧𝐢⁰⁶ ୨ৎ
Trời má khóc luôn😭
2025-08-20
17
Cow wants sleep 😴
Để chăm cmt fic cho vợ nha
2025-08-20
5
☆⋆。Sípp Vy 𖦹°🐥
Đọc xong.. tự nhiên thấy có lỗi với tạo hóa quá, bình thường ăn bánh mì không còn chê lên chê xuống.. nay đọc cái này, xin lỗi ổ bánh mì, từ sau sẽ không chê khô nữa mà chê mềm...
2025-08-20
8