[ HungAn ] Thoát Khỏi Tên Chiếm Hữu?!
Chapter 𝟏:
𝐓𝐚́𝐜 𝐆𝐢𝐚̉ 𝐦𝐞̂ 𝐇𝐮𝐧𝐠𝐀𝐧🫶🏻
Xin chào, mấy nay tớ bệnh nên không ra được nên thông cảm cho tớ nha💗
𝐓𝐚́𝐜 𝐆𝐢𝐚̉ 𝐦𝐞̂ 𝐇𝐮𝐧𝐠𝐀𝐧🫶🏻
Có Chữ Đ mà phông chữ ghi nhầm thành D thông cảm cho tôii🥲
𝐓𝐚́𝐜 𝐆𝐢𝐚̉ 𝐦𝐞̂ 𝐇𝐮𝐧𝐠𝐀𝐧🫶🏻
vô thoiii><
Giải Đáp Kí Hiệu:
//abc// : Hành Động
“abc” : Nhấn Mạnh
*abc* : Suy Nghĩ
~ : Kéo Dài / Nói Ngọt Ngào
Trời thành phố hôm nay xám xịt, mưa phùn như một tấm màn mỏng, phủ lên tất cả những ồn ào hỗn loạn của phố xá một lớp buồn rầu.
An đứng lặng trước cánh cổng đen khổng lồ của căn biệt thự toạ lạc cuối con đường đá. Nơi đây cách biệt với sự náo nhiệt bên ngoài – im lặng đến đáng sợ. Em siết chặt quai balo đã sờn, nước mưa thấm lạnh qua lớp áo mỏng.
𝐓𝐡𝐚̀𝐧𝐡 𝐀𝐧 - 𝐍𝐞𝐠𝐚𝐯
An, cố lên. Đây chỉ là làm giúp việc thôi. Làm vài tháng rồi về. Kiếm tiền cho mẹ chữa bệnh, cho em trai đóng học.
Em lặp đi lặp lại câu đó trong đầu như một câu thần chú, nuốt xuống mọi lo lắng đang cuộn lên trong lồng ngực.
Cánh cửa bật mở bằng một tiếng “kẹt” nặng nề. Một người đàn ông mặc đồ đen, dáng cao lớn, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô từ đầu đến chân.
𝐐𝐮𝐚̉𝐧 𝐆𝐢𝐚
Cậu là Đặng Thành An?
𝐓𝐡𝐚̀𝐧𝐡 𝐀𝐧 - 𝐍𝐞𝐠𝐚𝐯
// Cậu gật đầu. // Dạ đúng rồi ạ.
𝐐𝐮𝐚̉𝐧 𝐆𝐢𝐚
Đi theo tôi. Ông chủ đang đợi.
Căn biệt thự bên trong không khác gì mê cung – lạnh lẽo, rộng lớn và im lặng. Tường được lát đá đen bóng loáng. Từng bước chân vang vọng như bị ai đó nghe lén. An đi sát người đàn ông, lòng bất giác co lại.
𝐐𝐮𝐚̉𝐧 𝐆𝐢𝐚
Ông chủ? Tại sao một người thuê giúp việc lại được gọi bằng danh xưng kỳ lạ như thế?
Cuối hành lang là một cánh cửa gỗ lim, dày nặng. Người đàn ông gõ hai cái, rồi đẩy cửa ra.
Mùi xì gà nồng thoảng qua cùng với ánh sáng vàng trầm mờ mịt trong phòng.
Và rồi An thấy hắn – người đàn ông quyền lực mà người dân giới gọi là “Ngài”.
Hắn ngồi trên ghế da đen, một tay chống cằm, đôi mắt u ám như vực sâu. Không cần nói gì, hắn chỉ nhìn em - nhưng ánh nhìn đó khiến sống lưng em lạnh buốt.
𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐇𝐮̀𝐧𝐠 - 𝐌𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐃
Tên? // Giọng hắn trầm, khô khốc. //
𝐓𝐡𝐚̀𝐧𝐡 𝐀𝐧 - 𝐍𝐞𝐠𝐚𝐯
Dạ… Đặng Thành An.
𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐇𝐮̀𝐧𝐠 - 𝐌𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐃
Tuổi?
𝐓𝐡𝐚̀𝐧𝐡 𝐀𝐧 - 𝐍𝐞𝐠𝐚𝐯
Dạ… mười bảy tuổi.
𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐇𝐮̀𝐧𝐠 - 𝐌𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐃
Gia đình?
𝐓𝐡𝐚̀𝐧𝐡 𝐀𝐧 - 𝐍𝐞𝐠𝐚𝐯
Mẹ và em trai. Ba tôi mất rồi…
Hắn đứng dậy. Bước đi của hắn vững vàng và có gì đó đe dọa. Hắn đi vòng quanh em, như đang đánh giá một món đồ.
𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐇𝐮̀𝐧𝐠 - 𝐌𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐃
Em không được phép tự ý rời khỏi biệt thự. Không được tiếp xúc với bất kỳ ai bên ngoài khi chưa có sự cho phép.
𝐓𝐡𝐚̀𝐧𝐡 𝐀𝐧 - 𝐍𝐞𝐠𝐚𝐯
// An ngẩng mặt lên, lần đầu nhìn thẳng vào mắt hắn. //
Hắn khẽ nghiêng đầu, đôi môi cong lên – không phải nụ cười, mà là một biểu cảm lạ lẫm. Lạnh và nguy hiểm.
𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐇𝐮̀𝐧𝐠 - 𝐌𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐃
Em vào được đây… thì không đơn giản chỉ là giúp việc.
Hắn bước lại gần, rất gần, khiến An theo bản năng lùi lại một bước. Nhưng lưng em đã chạm vào tường từ lúc nào.
𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐇𝐮̀𝐧𝐠 - 𝐌𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐃
Ở đây, mọi thứ đều thuộc về tôi. Bao gồm cả em.
𝐓𝐡𝐚̀𝐧𝐡 𝐀𝐧 - 𝐍𝐞𝐠𝐚𝐯
// An sững người. //
Không phải là đùa. Không phải là sự phóng đại. Trong ánh mắt hắn – đó là mệnh lệnh.
Đêm đó, An nằm trên chiếc giường lạ trong căn phòng được khoá trái cửa. Ngoài hành lang là những người đàn ông mặc đồ đen gác đứng như bóng ma.
Điện thoại em bị giữ lại “để kiểm tra”. Cửa sổ có chấn song. Em bắt đầu nhận ra: nơi đây không phải là chốn làm việc, mà là một cái lồng.
Và con thú gác cổng… chính là hắn – Quang Hùng, kẻ không chấp nhận để bất kỳ ai trốn khỏi tầm kiểm soát của Mình.
𝐓𝐡𝐚̀𝐧𝐡 𝐀𝐧 - 𝐍𝐞𝐠𝐚𝐯
Mình phải thoát khỏi đây. Trước khi quá muộn… // An nằm ro co một góc //
𝐓𝐚́𝐜 𝐆𝐢𝐚̉ 𝐦𝐞̂ 𝐇𝐮𝐧𝐠𝐀𝐧🫶🏻
Hay không mn lần đầu viết pov kiểu này cũng hơi bỡ ngỡ tại toàn viết kiểu chữ không à.
𝐓𝐚́𝐜 𝐆𝐢𝐚̉ 𝐦𝐞̂ 𝐇𝐮𝐧𝐠𝐀𝐧🫶🏻
Mà tớ nhắc là truyện này Có phần Kinh dị nên ai đọc được thì đọc không đọc được thì thôi ạ
𝐓𝐚́𝐜 𝐆𝐢𝐚̉ 𝐦𝐞̂ 𝐇𝐮𝐧𝐠𝐀𝐧🫶🏻
Đừng toixic tớ💗
𝐓𝐚́𝐜 𝐆𝐢𝐚̉ 𝐦𝐞̂ 𝐇𝐮𝐧𝐠𝐀𝐧🫶🏻
I Love You💗💗
Comments
thu nguyễn
WTF
2025-09-06
0