[ HungAn ] Thoát Khỏi Tên Chiếm Hữu?!
Chapter 𝟐:
𝐓𝐚́𝐜 𝐆𝐢𝐚̉ 𝐦𝐞̂ 𝐇𝐮𝐧𝐠𝐀𝐧🫶🏻
Sợ mấy bà đọc ít nên ra chap tiếp💗
𝐓𝐚́𝐜 𝐆𝐢𝐚̉ 𝐦𝐞̂ 𝐇𝐮𝐧𝐠𝐀𝐧🫶🏻
Vô thoii
Giải Đáp Kí Hiệu:
//abc// : Hành Động
“abc” : Nhấn Mạnh
*abc* : Suy Nghĩ
~ : Kéo Dài / Nói Ngọt Ngào
An tỉnh dậy giữa đêm. Ánh đèn ngủ vàng nhạt không đủ xua đi cảm giác em đơn lạnh lẽo đang tràn ngập căn phòng.
Không phải vì lạ chỗ, mà vì nỗi bất an trong lòng đang giày xé từng phút một.
Cửa bị khóa. Điện thoại bị giữ. Không Wi-Fi. Không có ai để nói chuyện. Không có lối thoát.
Em ngồi dậy, mở ngăn kéo đầu giường – chỉ có sách tiếng Anh và vài tạp chí thời sự. Tủ quần áo thì đã được chuẩn bị sẵn toàn đồ mới. Không có gì thuộc về em cả.
Mọi thứ đều được sắp đặt.
Không một dấu vết nào của sự ngẫu nhiên.
Tiếng chuông nhỏ vang lên trong phòng. Một âm thanh đều đều, kéo dài – như tiếng gọi thức dậy trong quân đội.
An lảo đảo bước xuống giường. Khi mở cửa phòng, em phát hiện cửa đã được mở khóa từ bên ngoài. Một người phụ nữ trung niên, tóc búi cao, đeo tạp dề đen, đang đứng đợi.
𝐆𝐢𝐮́𝐩 𝐕𝐢𝐞̣̂𝐜
Cậu An, mời xuống ăn sáng. Sau đó sẽ được hướng dẫn công việc.
𝐓𝐡𝐚̀𝐧𝐡 𝐀𝐧 - 𝐍𝐞𝐠𝐚𝐯
À… cảm ơn cô. Tôi… có thể gọi điện về nhà không? Điện thoại của tôi…
𝐆𝐢𝐮́𝐩 𝐕𝐢𝐞̣̂𝐜
Không được phép liên lạc ra ngoài nếu không có lệnh của Ngài ấy. // Người phụ nữ ngắt lời, giọng đều đều, không biểu cảm. //
𝐓𝐡𝐚̀𝐧𝐡 𝐀𝐧 - 𝐍𝐞𝐠𝐚𝐯
// An nén cơn bực tức đang dâng lên nơi lồng ngực. //
𝐓𝐡𝐚̀𝐧𝐡 𝐀𝐧 - 𝐍𝐞𝐠𝐚𝐯
Hắn ta nghĩ mình là ai chứ? Mua người à?!
🍽️ BỮA SÁNG TRONG CĂN NHÀ IM LẶNG
Phòng ăn rộng lớn, bàn dài mười mét, hai bên bày sẵn dao nĩa bạc sáng bóng. An ngồi ở đầu bàn, chiếc ghế bên cạnh vẫn trống.
Đúng 6h, Hắn xuất hiện. Vẫn là bộ vest đen chỉnh tề, áo sơ mi mở hai cúc cổ, mùi xì gà thoang thoảng theo từng bước chân hắn.
𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐇𝐮̀𝐧𝐠 - 𝐌𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐃
Em ngủ ngon chứ?
𝐓𝐡𝐚̀𝐧𝐡 𝐀𝐧 - 𝐍𝐞𝐠𝐚𝐯
// An không trả lời. //
Hắn kéo ghế ngồi xuống đối diện, nhìn em một cách thản nhiên như thể họ đang là Vợ Chồng lâu năm.
Người giúp việc dọn lên từng đĩa thức ăn kiểu Âu: trứng lòng đào, bánh mì nướng, bơ, thịt xông khói.
𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐇𝐮̀𝐧𝐠 - 𝐌𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐃
Em không ăn sao?
𝐓𝐡𝐚̀𝐧𝐡 𝐀𝐧 - 𝐍𝐞𝐠𝐚𝐯
Tôi chỉ muốn làm đúng công việc của mình… và được về nhà. //An nói, giọng rắn lại. //
𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐇𝐮̀𝐧𝐠 - 𝐌𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐃
// Hắn gác dao nĩa, nhìn An bằng ánh mắt thẳng thừng. // Tôi nghĩ hôm qua tôi đã nói rõ. Ở đây không ai đi nếu tôi chưa cho phép.
𝐓𝐡𝐚̀𝐧𝐡 𝐀𝐧 - 𝐍𝐞𝐠𝐚𝐯
Tôi có quyền rời khỏi một nơi không đúng hợp đồng.
𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐇𝐮̀𝐧𝐠 - 𝐌𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐃
Em nghĩ mình đang sống trong thế giới bình thường sao?
𝐓𝐡𝐚̀𝐧𝐡 𝐀𝐧 - 𝐍𝐞𝐠𝐚𝐯
// An cứng họng //
𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐇𝐮̀𝐧𝐠 - 𝐌𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐃
Nói gì đi chứ bé con?
𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐇𝐮̀𝐧𝐠 - 𝐌𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐃
Đây là nhà của tôi. Em đang ở trong lãnh địa của tôi. Mọi quy tắc bên ngoài… không có tác dụng ở đây.” – Hắn vừa nói vừa cắt lát thịt nguội một cách điềm tĩnh.
𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐇𝐮̀𝐧𝐠 - 𝐌𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐃
Em có hai lựa chọn.
𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐇𝐮̀𝐧𝐠 - 𝐌𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐃
1 là sống ở đây và làm người của tôi.
𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐇𝐮̀𝐧𝐠 - 𝐌𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐃
2 là Mẹ và em trai của em sẽ chết.
𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐇𝐮̀𝐧𝐠 - 𝐌𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐃
Em chọn đi nào?
𝐓𝐡𝐚̀𝐧𝐡 𝐀𝐧 - 𝐍𝐞𝐠𝐚𝐯
* Không được mình phải để em trai và mẹ an toàn * Được tôi chọn cái số 1
𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐇𝐮̀𝐧𝐠 - 𝐌𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐃
Được thôi, cái này là em chọn tôi không ép buộc gì em cả? // Tiến lại em //
𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐇𝐮̀𝐧𝐠 - 𝐌𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐃
// Thì thầm vào tai em // Nhớ tối nay qua phòng tôi đấy.
𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐇𝐮̀𝐧𝐠 - 𝐌𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐃
// Rời đi //
𝐓𝐚́𝐜 𝐆𝐢𝐚̉ 𝐦𝐞̂ 𝐇𝐮𝐧𝐠𝐀𝐧🫶🏻
Tớ không viết nhiều h nên từng bảo tớ viết kinh dị là có H nhiều
𝐓𝐚́𝐜 𝐆𝐢𝐚̉ 𝐦𝐞̂ 𝐇𝐮𝐧𝐠𝐀𝐧🫶🏻
Chủ yếu là tớ viết Kinh dị thôi.
Comments
Anh nấu mì cho hùng ăn chưa
Ủa là không ép buộc dữ chữa chọn 1 trong 2 phải thì có ch*t con nhà người ta à🙂
2025-08-27
0