Giọng Đức Duy khẽ run, nhưng ánh mắt em kiên định. Trong căn phòng im ắng, từng chữ rơi xuống như kim loại va chạm nền đá, vang vọng trong khoảng không rộng lớn của căn hộ penthouse sang trọng.
Thành An ngồi dựa vào ghế sofa, chân vắt chéo, tay vẫn lười biếng xoay chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út.
Ánh đèn vàng hắt xuống, gương mặt hắn chìm trong nửa bóng tối, nửa sáng, càng khiến người đối diện khó đoán được cảm xúc thật sự.
Nghe câu nói kia, hắn bật cười. Không phải tiếng cười lớn, mà là một cái nhếch môi đầy trầm thấp, như thể đã biết trước điều này từ rất lâu rồi.
Đặng Thành An
Ừ, nếu em muốn.
Đức Duy ngẩng phắt lên, bất ngờ. Em đã chuẩn bị tinh thần cho một trận cãi vã, một màn níu kéo hay thậm chí là sự bùng nổ giận dữ từ Thành An. Nhưng không. Chỉ là một câu nói gọn nhẹ, thản nhiên đến mức khiến em thấy lạnh sống lưng.
Hoàng Đức Duy
Anh..Không hỏi tại sao sao?
Thành An chậm rãi vươn tay, rót rượu vào chiếc ly pha lê trên bàn. Động tác hắn bình thản, thong dong, như đang nói về chuyện thời tiết.
Đặng Thành An
Anh biết lý do rồi. Em ngột ngạt. Em muốn tự do.
Đức Duy cắn môi. Hắn nói đúng. Từng ngày qua, em sống trong cảm giác bị kìm kẹp " tin nhắn hỏi em đang ở đâu" , gọi video bất ngờ để kiểm tra, những cái nhìn soi mói khi em lỡ trò chuyện với ai đó.
Em mệt mỏi với sự quan tâm đến mức biến thành xiềng xích.
Hoàng Đức Duy
Ừ..Em muốn tự do.
Đức Duy thở hắt ra,lần đầu dám nói thẳng.
Khoé môi Thành An cong nhẹ, như đang nghe một trò đùa thú vị. Hắn nâng ly, ánh mắt sắc lạnh mà dịu dàng cùng lúc.
Đặng Thành An
Được thôi,anh sẽ để em đi.
Tim Đức Duy nảy lên một nhịp. Dễ dàng vậy sao? Em không ngờ rằng người đàn ông luôn chiếm hữu, luôn siết chặt mình trong vòng tay lại có thể buông tay đơn giản đến vậy.
Hoàng Đức Duy
Anh thật sự...đồng ý?
Đặng Thành An
Anh đã bao giờ làm trái ý em chưa ?
Thành An đặt ly rượu xuống, ánh mắt không rời khỏi em.
Câu nói ấy khiến Duy nghẹn lại. Bao lần em tưởng rằng An yêu mình theo cách dịu dàng, bao lần em tự an ủi rằng tình yêu kia chỉ là mạnh mẽ quá mức…
Nhưng giờ phút này, sự thản nhiên kia lại khiến em thấy mình nhỏ bé và đơn độc đến lạ.
Hoàng Đức Duy
Vậy...Em đi đây!
Em cúi xuống, kéo vali. Âm thanh bánh xe lăn trên sàn gỗ vang lên khô khốc, hòa vào nhịp tim rối loạn trong lồng ngực.
Mỗi bước đi như xé toạc quá khứ, cắt đứt một sợi dây vô hình mà chính em từng để cho An trói buộc.
Thành An không đứng dậy, cũng không ngăn lại. Hắn chỉ ngồi đó, đôi mắt dõi theo bóng lưng Duy, sâu thẳm, tối tăm và khó lường.
...
| Cạch! |
Cánh cửa khẽ khép lại sau lưng em.
Sự im lặng nuốt trọn căn hộ. Thành An ngả người về sau, ngón tay chạm nhẹ vào thành ly, khẽ gõ nhịp. Nụ cười trên môi hắn lúc này rõ rệt hơn bao giờ hết.
Hắn nhấp một ngụm rượu, vị nồng cay lan khắp khoang miệng, giọng hắn trầm khàn thì thầm một mình.
Đặng Thành An
Đi đâu cũng được, Đức Duy à...
Đặng Thành An
Nhưng nhớ,em không thoát khỏi thằng này được đâu.
...
Ngoài khung cửa kính cao chót vót, thành phố sáng rực ánh đèn. Dòng xe cộ đông đúc cuồn cuộn chảy, tựa như cuộc đời rộng lớn ngoài kia đang vẫy gọi.
Ở một góc khuất nào đó, một người đang cố bước ra tìm tự do, trong khi một kẻ khác ngồi lặng lẽ tính toán sợi xích để kéo em trở về.
Comments
Aya
tg sống giờ Mỹ hả sao thức trễ thế
2025-08-21
1
꧁•#𝐂𝐈𝐍𝐃𝐘.𝘻𝘻𝘡•囲汚誕]🎶꧂
t/g biết thức khuya là bj suy thận không , ngủ sớm có sức viết truyện cho tụi này chứ 😞
2025-08-23
1
CuaSayHi 🦀
biết ngay, chứ đời nào mà cha để yên 😼
2025-08-22
3