Chap 5

Suốt một năm kết hôn, cuộc sống của em trôi qua trong những ngày dài tĩnh lặng mà ngột ngạt. Căn nhà rộng lớn luôn đầy đủ ánh sáng, nhưng trong tim em lúc nào cũng phủ một lớp sương mờ lạnh lẽo. Bữa cơm chung là những cuộc đối thoại xã giao ngắn ngủi, nụ cười hiếm hoi chỉ là phép lịch sự. Đêm xuống, em trở về căn phòng riêng, nằm một mình giữa khoảng không tĩnh mịch, khoảng cách với người chồng trên danh nghĩa chỉ là một bức tường nhưng lòng lại xa nhau cả một thế giới. Mỗi sáng thức dậy, em nhìn ra ô cửa sổ, tự hỏi bao giờ những tháng ngày này mới kết thúc, và liệu trái tim mình còn đủ nguyên vẹn để chờ đến lúc ấy hay không.
Kết hôn được 6 tháng, tin dữ ập đến ba mẹ em gặp tai nạn xe và qua đời. Người trong nhà hoảng loạn, kẻ đưa tin còn chưa kịp nói hết câu thì em đã ngồi dựa vào ghế, môi khẽ nhếch thành một nụ cười mỏng lạnh. Không có nước mắt, không có tiếng nấc, chỉ có ánh mắt thản nhiên pha chút hả hê như thể đây là kết cục mà em đã dự đoán từ lâu. Trong lòng, thay vì đau đớn, là cảm giác giải thoát kỳ lạ, như vừa được tháo bỏ sợi xích đã trói buộc mình suốt bao năm qua.
Thời gian đó trôi qua rất yên bình
Còn bên Quang Anh
Anh lao vào công việc như thể chỉ có nó mới giúp anh quên đi tất cả. Những buổi sáng sớm anh đã có mặt ở văn phòng, đêm muộn vẫn còn ánh đèn hắt ra từ phòng làm việc. Từng bản kế hoạch, từng thương vụ đều được anh tính toán tỉ mỉ, không bỏ sót một chi tiết nào. Mồ hôi và sự kiên trì bền bỉ nhanh chóng được đổi bằng những hợp đồng lớn, những cái bắt tay từ giới thương trường. Chỉ sau 9 tháng, từ một chàng trai tay trắng, anh đã vươn lên ngồi vào ghế chủ tịch của một công ty có tiếng, ánh mắt kiên định và phong thái lạnh lùng toát ra từ người đã bước qua bao sóng gió để đứng trên đỉnh cao.
Trong văn phòng của anh
Phòng làm việc của anh rộng, tường kính nhìn thẳng ra thành phố rực sáng đèn, tiếng xe cộ phía xa vọng lại như một bản nhạc nền mơ hồ. Không khí mang mùi gỗ và cà phê thoang thoảng, ánh đèn bàn vàng dịu hắt xuống mặt bàn gọn gàng với tài liệu xếp thẳng hàng. Ở một góc bàn, khung ảnh nhỏ lặng lẽ hiện diện là ảnh của em, nụ cười trong trẻo đến mức như có thể xé toạc lớp lạnh lùng bao quanh anh. Anh đưa mắt nhìn nó vài giây, ánh nhìn chợt trầm lại, rồi khẽ cúi xuống, tiếp tục làm việc như thể chưa từng bị xao động.
NovelToon
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cầm bức ảnh lên//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy à
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em đi cũng được 9 tháng rồi đó
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sao em chưa về với anh nữa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh không trách em đâu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh nhớ em lắm
Cốc côc
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Đặt bức tranh xuống//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vào đi❄
...
...
//mở cửa vào//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có chuyện gì
...
...
Thưa chủ tịch, có người nhờ tôi đưa chiếc hộp này cho chủ tịch ạ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Để lên bàn rồi đi ra ngoài đi
...
...
Dạ//để chiếc hộp lên bàn+đi ra ngoài//
Chiếc hộp thủy tinh trong suốt, bề mặt láng bóng phản chiếu ánh sáng nhẹ nhàng. Bên ngoài nắp hộp, một chiếc nơ lụa màu hồng nhạt được buộc khéo léo, dải ruy băng thả xuống mềm mại. Nhìn qua lớp kính, có thể thấy lờ mờ những món đồ bên trong những mảnh ký ức được giữ lại như một bí mật dịu dàng nhưng mong manh, chỉ cần chạm nhẹ cũng đủ khiến tim nhói lên.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Này là hộp gì vậy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//mở nắp hộp ra//
Bên trong hộp là những kỷ vật nhỏ bé nhưng chất chứa cả một quãng thời gian: một tấm ảnh chụp chung đã hơi nhạt màu, chiếc vé xem phim đầu tiên hai người đi cùng nhau, một chiếc vòng tay đơn giản nhưng cũ mòn, và vài cánh hoa khô được ép cẩn thận. Ở góc hộp, hai bức thư của em được xếp ngay ngắn, giấy hơi ố vàng, góc phong bì cong nhẹ theo năm tháng, như vẫn giữ nguyên hơi ấm và mùi hương của người đã viết.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cầm tấm ảnh lên//
NovelToon
*Minh họa*
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cười nhẹ//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//mở bức thư ra//
Anh à, khi anh đọc được lá thư này, có lẽ em đã không còn ở bên anh nữa. Em biết mình đã làm anh tổn thương rất nhiều, nhưng em chỉ có thể chọn cách này để bảo vệ anh. Dù ngoài miệng nói lời cay nghiệt, trái tim em chưa từng ngừng yêu anh. Hãy sống thật tốt, đừng vì em mà dừng bước… Em xin lỗi. Kí tên Hoàng Đức Duy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy à
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em ngốc quá
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh vẫn sống tốt đây này
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mà chỉ là không còn em bên cạnh rồi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em biết không
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh có rất nhiều người thích anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng anh lại không rung động với ai ngoài em
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có lẽ em sẽ nghĩ anh đào hoa ha
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Họ chỉ yêu anh vì tiền chứ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sự thật là vẫn chưa ai yêu anh nhiều như em từng làm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thời gian không có em bên cạnh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh chỉ biết đâ* đầu vào công việc để quên đi em
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng anh lại không quên được hình ảnh em
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không biết bao giờ anh mới được gặp em
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh nhớ em...
---Hết---
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play