Bản Tình Ca Mùa Hạ
Hà Nguyệt Thanh theo chân ba mình chuyển đến thành phố S sinh sống.Lần đầu đến đây cô thấy bất ngờ với rất nhiều thứ từ khung cảnh xung quanh đến những con đường mới mẻ.Trong lúc Nguyệt Thanh mải mê ngắm nhìn khung cảnh xinh đẹp trước mắt.
Ba cô đi đến bên cạnh.
" Con còn không mau phụ giúp ba."
Nghe vậy Nguyệt Thanh giật mình quay lại,cô cười hì hì nhìn ba.
" Bây giờ con làm liền nè."
Dứt lời Nguyệt Thanh chạy ngay đi dọn dẹp đồ.Cô lựa chọn căn phòng có cửa sổ hướng ra toàn thành phố.
Sau một lúc hai cha con họ đã dọn dẹp xong căn nhà mới.Nguyệt Thanh đi đến bên cạnh ghế sofa ,cô ngồi phịch xuống chiếc ghế rồi cất giọng nhẹ hỏi ba:
" Ba ,bữa tối ăn gì bây giờ ạ?"
Ba Hà quay ra nhìn con gái rồi xua xua tay.
" Con cứ đặt đại cái gì đó về mà ăn ."
Nghe vậy Hà Nguyệt Thanh bật dậy rồi hỏi ba:
" Vậy con có thể đi mua chút đồ được không?"
Ba Hà nhìn con rồi trả lời:
" Con đi nhanh rồi về. "
Vừa nghe thấy vậy Nguyệt Thanh đã vội cầm lấy chiếc điện thoại rồi chạy đi.
Khoảng khắc đôi chân của cô được bước đi trên con đường của thành phố S .Trong lòng Nguyệt Thanh phải thốt lên rằng ' đẹp y như trong lời đồn '.
Trong lúc Nguyệt Thanh đang mải mê ngắm nhìn con đường trải đầy những bông hoa thì cô bị một bóng hình thu hút ánh nhìn.Cô thấy trên khuôn mặt và cơ thể người ấy có những vết thương đang rỉ máu.
Khi nhìn thấy vậy Nguyệt Thanh vội vàng chạy đi đâu đó.
Chàng trai mang trên mình nhiều vết thương lớn nhỏ ,cậu ngồi tạm ở một góc rồi đưa tay lên lau vết thương trên khóe miệng.Lúc này,một cô gái đi đến trước mặt cậu.
"Đây là thuốc cậu có thể dùng để điều trị vết thương."
Cô gái ấy sau khi nói xong thì liền quay người rời đi .Chàng trai ấy vẫn ngồi đấy rồi nhìn túi thuốc trong tay, rồi lại nhìn theo bóng lưng cô gái đang hòa mình vào trong đám đông.
Nguyệt Thanh đi đến trước một quán mì rất nổi trên mạng .Cô thấy hàng người xếp dài nhưng không vì thế mà cô tụt mod .Nguyệt Thanh phải chờ hơn một tiếng mới có thể gọi món.Cô đã gọi hai món mì nổi tiếng của quán và mang về.
Lúc này,tại ngôi nhà ba Hà đang dọn dẹp phòng làm việc của mình thì tiếng chuông điện thoại reo lên.Thấy vậy ông vội nghe máy.
Một giọng nói nhẹ nhàng từ đầu dây bên kia vang lên :
" Mọi việc ổn rồi chứ?"
Ba Hà giọng có chút hờn dỗi trả lời:
" Xong thì xong rồi chỉ là có chút hơi thiếu thốn thuii..."
Nghe vậy đầu dây bên kia chỉ phì cười.
" Em cũng muốn đến giúp anh lắm chứ nhưng khổ nỗi công việc nhiều quá à."
Ba Hà quở trách người bên kia.
"Vậy công việc của em hay anh cái nào quan trọng hơn?"
Nghe vậy đầu dây bên kia bèn an ủi.
" Đương nhiên là anh quan trọng hơn rồi."
Ba Hà nghe vậy thì phụng phịu.
" Vậy em mau đến đây đi."
Người kia nghe vậy thì cười lớn.
" Tôi có thể mạo muội hỏi giáo sư Hà không thấy ngại với sinh viên sao?"
Nghe vậy ba Hà cười cười rồi trả lời vợ:
"Tại sao phải ngại chứ?Tôi chỉ muốn nũng nịu với một mình Mai Mai thôi mà."
Nghe vậy Ôn Ngọc Mai mỉm cười nhẹ rồi nói với chồng:
"Không đùa nữa ,A Thanh đâu rồi mau truyền máy cho con bé hộ em."
Ba Hà hơi chu môi.
" Nói đi nói lại em chỉ nghĩ tới Nguyệt Thanh thôi sao?"
Mẹ Hà có chút bực bội rồi, nhưng vẫn nhẹ giọng dỗ dành ông chồng trẻ con của mình.
" Em chỉ muốn hỏi xem con bé có ổn không thôi ý mà.Anh không thấy mọi thứ đang rất ổn sao,rồi con bé đột nhiên lại muốn chuyển đến thành phố nơi anh công tác sao?"
Ba Hà nghe về sự lo lắng của vợ rồi trả lời:
"Anh tin con bé và anh tôn trọng quyết định của con bé ."
Nghe vậy mẹ Hà cũng gật đầu.
Họ cứ như vậy mà trò chuyện như thể đã xa nhau rất lâu rồi ý.
Đúng lúc này Nguyệt thanh trở về nhà.Cô dọn đồ ăn ra bàn rồi đi gọi ba.Nghe tiếng con gái gọi ba Hà vội tạm biệt vợ.
"Honey à tạm biệt em nha moazz."
Khi đi ra bàn ăn ba Hà đã thấy con gái ngồi đấy .Ông tiến tới hỏi con:
" Con về lâu chưa?"
Nguyệt Thanh nghe vậy ngước lên nhìn ba rồi trả lời:
"Con về từ lúc ba đang bận làm nũng với mẹ ấy."
Nghe con nói vậy ba Hà thấy hơi ngại.Dường như nhận ra ba mình đang ngại Nguyệt Thanh lên tiếng nói:
" Ngày nào ba với mẹ trả như vậy có gì đâu mà lạ."
Như nhớ ra gì đó Nguyệt Thanh bèn hỏi dò ba:
" Vậy mẹ thực sự đồng ý cho con đến đây theo học sao?"
Ba Hà nghe vậy xoa đầu con rồi trả lời :
"Mẹ con đương nhiên là đồng ý rồi."
Vừa nghe được câu trả lời chắc nịch ấy từ ba trong lòng Nguyệt Thanh bỗng thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.Hai cha con họ ăn uống rất vui vẻ với nhau.
Rồi đến phân đoạn rửa bát ba Hà bảo con:
" Còn chờ gì nữa."
Nguyệt Thanh nghe vậy thì bĩu môi.
" Nhưng mà con đã đi mua rồi mà."
Ba Hà nghe vậy cũng không nhượng bộ mà đáp.
" Mọi khi đều là ba rửa lên hôm nay con rửa đi."
Nghe vậy mà khóe miệng Nguyệt Thanh không khỏi nhếch lên.Cô đứng bật dậy rồi dõng dạc nói.
"Mọi khi toàn là dùng máy rửa bát lấy đâu ra việc ba tự rửa?"
Nghe vậy ba Hà cũng không nhượng bộ nữa mà nói:
" Vậy thì đến đi."
Ở đây hai cha con họ khi không tìm được tiếng nói chung ,thì chỉ còn cách chơi tù xì.
1
2
3
Khoảng khắc vừa đếm hết giây ba Hà nhảy cẫng lên.
"À há,ba nói rồi mà ngay từ đâu con cứ rửa đi bởi vì con đâu có thắng được đâu."
Nghe vậy Nguyệt Thanh cũng cạn lời mà phải cam chịu việc phải đi rửa bát.Trong lúc rửa bát ba Hà cứ đi qua đi lại trêu chọc con.Nguyệt Thanh thấy vậy có chút cay nhẹ nhưng không làm gì được.
Thấy con gái có chút không vui ba Hà cũng thôi không trêu nữa mà dặn dò con.
" Ba đã đăng kí trường mới cho con rồi đó .Nhớ chuẩn bị đi nhé mai ba sẽ đưa con đi."
Nghe vậy Nguyệt Thanh cũng chỉ đáp lại:
" Vâng ạ."
Updated 22 Episodes
Comments