[ĐN Kimetsu No Yaiba] Đóa Phù Dung
Chap 2: Đêm diệt tộc
Tiếng trống canh vang lên giữa đêm, báo hiệu sự yên bình thường lệ trong phủ Kujō. Nhưng đêm ấy, không ai biết rằng sự bình yên chỉ là vỏ bọc mỏng manh trước bão tố.
Fuyō ngồi trong vườn, chờ hắn. Từ khi gặp Muzan, trái tim nàng chưa một đêm nào ngủ yên. Với nàng, hắn là bóng đêm dịu dàng, là nơi trú ẩn duy nhất khỏi những lễ nghi và trói buộc. Nàng tin rằng chỉ cần tình yêu đủ lớn, nàng có thể cứu hắn khỏi những dằn vặt vô hình.
Nhưng Fuyō không biết: tình yêu nàng trao, với hắn chỉ là một món quà dễ dàng lợi dụng.
Thị nữ • Yuu
Mời nàng dùng trà - kính cẩn mềm mại
Thị nữ • Yuu
Dạ, em đang đợi lệnh nàng - cúi đầu
Kujo Fuyo
Em có thấy...hôm nay trời rất trong lành không - vẩy vẩy cánh quạt
Đêm ấy, trăng xẻ đôi bầu trời. Một luồng gió lạnh thổi qua, mang theo mùi tanh của máu. Fuyō run rẩy đứng dậy – và trước mắt nàng, cánh cổng phủ Kujō đã nhuộm đỏ.
Tiếng thét vang vọng, tiếng gươm va chạm, rồi im bặt. Những bóng đen tràn vào – lũ quỷ. Dẫn đầu là hắn. Kibutsuji Muzan.
Kujo Fuyo
Không… không thể nào… - giọng nàng nghẹn lại.
Muzan bước đến, dung mạo vẫn tuấn mỹ như lần đầu gặp, nhưng nay ánh mắt hắn không còn ẩn chứa chút dịu dàng nào. Đôi mắt đỏ rực ấy phản chiếu biển máu đang lan khắp gia tộc nàng.
Kujo Fuyo
Ngươi… đã… lừa ta? - Fuyō run rẩy, lùi lại, đôi bàn tay trắng siết chặt.
Chúa quỷ • Kibustuji Muzan
Ngươi trao ta nơi trú ẩn. Ngươi trao ta sự tin tưởng.
Chúa quỷ • Kibustuji Muzan
Nhưng ngươi ngây thơ quá, Fuyō. Ta không cần tình yêu… Ta cần máu.
Muzan cười nhạt, giọng lạnh lẽo
Phía sau hắn, những người thân của nàng gục ngã. Phụ thân, mẫu thân, anh trai – từng thân ảnh đổ xuống như những bức tượng vỡ vụn. Tiếng kêu gào, tiếng cầu xin, tất cả chìm trong hỗn loạn.
Fuyō quỳ sụp, hai tay bám vào nền gạch lạnh ngắt. Lệ tuôn xối xả nhưng chẳng thể ngăn được mùi máu ngày một nồng nặc. Trái tim nàng vỡ vụn, không phải vì sợ chết, mà vì chính người nàng yêu lại là lưỡi dao hủy diệt cả gia tộc.
Kujo Fuyo
Ta đã tin ngươi… Ta đã đem lòng mình trao cho ngươi...
Kujo Fuyo
người • đầu • tiên...Hah...
Nàng nghẹn ngào, giọng nứt vỡ như cánh hoa rách nát.
Muzan cúi xuống, đưa tay nâng cằm nàng, máu nhỏ từ vạt áo hắn thấm vào làn da trắng mịn.
Chúa quỷ • Kibustuji Muzan
Và ngươi sẽ là người cuối cùng ta thương hại
Chúa quỷ • Kibustuji Muzan
Sống… để mãi mãi nhớ rằng ngươi đã đưa cả dòng tộc mình đến diệt vong.
Đôi tay nàng run rẩy ôm lấy thi thể mẫu thân, nhưng hơi ấm đã sớm nguội lạnh. Tiếng nấc nghẹn xé tan màn đêm, còn Muzan thì lặng lẽ nhìn, đôi mắt lạnh băng, vô cảm trước cảnh tượng ấy.
Kujo Fuyo
Nếu ngươi đã lấy đi tất cả, thì...xin ngươi hãy lấy luôn cả mạng ta
Nàng giương đôi mắt đẫm lệ mà nhìn hắn
Muzan khẽ đưa ngón tay lạnh lẽo chạm lên đôi môi run rẩy của nàng.
Chúa quỷ • Kibustuji Muzan
Ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi chết dễ dàng thế sao, Fuyō?
Hắn nghiêng người, nhỏ từng giọt máu đen đặc xuống miệng nàng. Fuyō vùng vẫy, nhưng cơ thể yếu ớt không cưỡng lại nổi. Cơn đau buốt chạy dọc huyết mạch, thiêu đốt từng mạch máu. Nàng thét gào, mắt đỏ rực, răng nanh nhô ra trong tuyệt vọng.
Muzan thì thầm, giọng như một lời nguyền
Chúa quỷ • Kibustuji Muzan
Từ nay, ngươi sẽ không thể chết dưới bất cứ nhát kiếm nhật luân nào.
Chúa quỷ • Kibustuji Muzan
Ngươi chỉ có thể diệt vong… khi ta diệt vong.
Chúa quỷ • Kibustuji Muzan
Ngươi sẽ sống mãi, để ghi nhớ tội lỗi của mình.
Máu hòa vào cơ thể, Fuyō ngã gục xuống đất, hơi thở gấp gáp, đôi mắt chuyển thành sắc quỷ. Trái tim nàng gào thét muốn ngừng đập, nhưng cơ thể lại không cho phép.
Trong khoảnh khắc ấy, nàng hiểu
Nàng không thể chết để đi theo gia tộc
Nàng cũng chẳng thể sống như một con người.
Nàng đã trở thành sợi xích bất tử, bị trói buộc với Muzan.
Hận hắn. Hận bản thân. Hận tình yêu mù quáng đã giết chết cả dòng họ.
Trăng đỏ soi xuống, phản chiếu gương mặt nàng – đoá phù dung đã vĩnh viễn nhuộm máu, bị biến thành quỷ dữ, mang lời nguyền không thể giải thoát.
Và từ đêm ấy, truyền thuyết lưu lại một tên gọi
“Phù Dung Huyết Oán” – đoá hoa bất tử gắn liền với Muzan.”
Comments