"Hơi Thở Em, Anh Giữ Lại"
Khoảng cách...
Đêm xuống, thành phố vẫn sáng đèn, nhưng lòng Duy chỉ thấy một khoảng trống lạnh lẽo
Em ngồi co ro trên giường, đôi mắt sưng đỏ vì khóc. Những lời khi chiều vẫn như lưỡi dao cứa vào tim:
Bao nhiêu năm thanh xuân, bao nhiêu hi sinh, cuối cùng chỉ đổi lại hai chữ cay nghiệt ấy.
Điện thoại lại rung. Lần này là tin nhắn:
Trường
✉️ “Anh biết em đang đau. Nếu mệt mỏi thì quay về bên anh, Duy à.”
Người từng bỏ rơi không thương tiếc. Giờ lại quay về, nói những lời quan tâm.
Duy siết chặt điện thoại, nụ cười nhạt nhẽo thoáng qua
Hoàng Đức Duy
Không đời nào.
Vết thương cũ còn chưa lành, ai dám chắc sẽ không có lần thứ hai?
Đúng lúc ấy, cửa phòng bật mở
Bước vào, đặt ly sữa nóng lên bàn.Đó là chị gái em
Nguyễn Thanh Pháp
Uống đi, đừng hành hạ bản thân nữa. Nếu đã không hợp thì buông, đừng để nó giết em từng chút một.
Pháp kiều:25 tuổi là chị họ của Duy và là người thân duy nhất của Duy
Ba Mẹ Duy mất.Kiều 1 tay giúp đỡ Duy từ lúc nhỏ và cho đến bây giờ
Duy cúi đầu, giọng khàn khàn:
Hoàng Đức Duy
Nhưng em đã đặt quá nhiều… Em sợ mình không đứng lên nổi nữa,chị ạ./nước mắt rơi/
Kiều siết vai em, kiên định:
Nguyễn Thanh Pháp
Người ta không cần em thì em phải cần chính mình. Em hiểu không?
Không gian rơi vào im lặng,chỉ còn tiếng nước mắt của em rơi lên tay vài giọt nước mắt chua xót
Điện thoại sáng lên lần nữa. Một tin nhắn khác hiện ra:
Nguyễn Quang Anh
✉️”Anh chờ em.”
Là Quang Anh:là người thích thầm Duy rất lâu nhưng Duy chưa cảm nhận được từ Anh.
Hiện tại Anh đã 25 tuổi và là chủ tịch công ty lớn.
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi, nhưng tim Duy bỗng chấn động.
So với sự lạnh nhạt của Trường và sự ích kỷ của Hắn… thì Quang Anh lúc nào cũng âm thầm, lặng lẽ ở bên em
Hoàng Đức Duy
“Anh Quang Anh… Em thật sự còn xứng đáng nhận được sự quan tâm của anh sao?”
Hoàng Đức Duy
“Em tệ quá…”
Trong lòng Duy, một khoảng cách vừa hình thành – không chỉ với người cũ, mà còn giữa chính em và những cảm xúc đã từng.
Duy ngả lưng xuống giường, ánh mắt nhìn trần nhà vô định. Tiếng mưa gõ nhịp bên ô cửa như khẽ nhắc nhở:
“Đời người có bao nhiêu lần dám yêu hết mình?”
Thế nhưng, yêu hết lòng không có nghĩa sẽ được giữ trọn vẹn.
Một giọt nước mắt nữa rơi xuống, ấm nóng nơi khóe mi.
Nhưng lần này, Duy không còn khóc nức nở. Trái tim như đã cạn kiệt, chỉ còn lại sự lặng thinh
Trong sâu thẳm, em nghe thấy tiếng mình thì thầm:
Hoàng Đức Duy
“Có lẽ… đã đến lúc học cách buông tay.”
Màn hình điện thoại vẫn sáng, tin nhắn của Quang Anh nằm đó, như một ngọn đèn nhỏ giữa màn đêm
Duy khẽ mỉm cười, nụ cười mỏng manh nhưng cũng là lần đầu tiên trong đêm dài, em thấy lòng mình còn có một chỗ để tựa vào – dù chỉ là hy vọng mong manh
Và ở đâu đó, khoảng cách vừa nới ra… cũng chính là khoảng trống để em bắt đầu tìm lại chính mình.
Duy khép đôi mắt, vòng tay ôm lấy chính mình
Lần đầu tiên, em nhận ra: hóa ra không cần ai bên cạnh, chỉ cần học cách yêu lấy bản thân, nỗi đau cũng có thể dịu đi.
Điện thoại lại khẽ rung, màn hình hiện thêm một dòng:
Nguyễn Quang Anh
✉️ “Đừng cố gượng cười nữa, Duy. Em có thể khóc… nhưng đừng gục ngã.”
Duy nắm chặt chiếc điện thoại, hít sâu một hơi
Trong bóng tối, đôi môi khẽ cong lên – mỏng manh nhưng thật
Có lẽ, đây sẽ không còn là một đêm buồn nữa
Mà là đêm đầu tiên, Duy bắt đầu học cách bước ra khỏi bóng tối của chính mình.
Comments