Vết thương chưa kịp lành...

Trở về căn nhà nhỏ
Quang Anh không gặng hỏi, chỉ đi bên cạnh, giữ nhịp bước chậm rãi như thể sợ em vấp ngã.
Đêm xuống, căn phòng ngập trong ánh vàng dịu nhẹ. Duy ngồi bên bàn nhỏ, đôi tay đặt trên cuốn vở nhưng không viết nổi chữ nào
Trong đầu em, hình ảnh hắn bất chợt xuất hiện — ánh mắt, giọng nói, cả cái cách hẳn gọi tên em
Một phần trái tim chao đảo, nhưng rồi ngay sau đó, câu “Chúng ta chia tay đi” lại vang lên rõ mồn một. Duy đưa tay ôm ngực, khẽ thở dài:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Người rời đi rồi… thì còn tư cách gì để quay lại?
Ngoài phòng khách, Quang Anh và Kiều trò chuyện khẽ
Tiếng cười trầm ổn của Dương xen lẫn khiến không gian thêm ấm áp. Thỉnh thoảng, Quang Anh lặng lẽ liếc về phía cửa phòng Duy, đôi mắt anh thấp thoáng lo âu.
Anh biết, trái tim em chưa dễ gì buông bỏ quá khứ.
Nhưng anh tin, sự kiên nhẫn sẽ khiến Duy nhận ra đâu mới là nơi bình yên để quay về.
———-
Cùng lúc đó, Trường đứng lặng trước quán cà phê đã tắt đèn. Đêm thành phố rực rỡ ánh đèn, nhưng trong mắt hắn chỉ còn lại một khoảng trống.
Anh nhớ lại từng ngày ở bên Duy — những buổi chiều tan học cùng nhau về, những khi em ngồi tựa vai hắn trong im lặng. Tất cả như thước phim tua ngược, nhói buốt từng mảnh.
Trường
Trường
“Anh sai rồi…”/ thì thầm, bàn tay siết chặt/
Hắn ngẩng lên, ánh mắt ánh lửa quyết tâm:
Trường
Trường
“Duy… anh sẽ không để em rời xa thêm một lần nào nữa.”
Trong căn phòng nhỏ, Duy ngồi bên khung cửa sổ.
Ngoài kia, gió đêm khẽ lay nhành cây, mang theo tiếng ve cuối mùa lẫn tiếng bước chân ai vội vã trên phố.
Em đặt tay lên màn hình điện thoại, ngón tay do dự trên tên Trường, rồi lại khẽ lướt qua tin nhắn của Quang Anh.
Trái tim em lúc này như đứng giữa hai bờ — quá khứ với vết thương chưa kịp lành, và hiện tại với vòng tay kiên nhẫn đang chờ.
Duy khẽ nhắm mắt, thì thầm trong bóng tối:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Em phải làm sao đây… để không làm tổn thương bất kỳ ai nữa?”
Ngoài kia, thành phố vẫn sáng đèn, nhưng trong lòng Duy, chỉ còn lại một cuộc giằng co chưa có hồi kết.
Em tưởng rằng mình đã mạnh mẽ hơn sau những ngày qua, nhưng chỉ một khoảnh khắc đối diện, trái tim lại loạn nhịp.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Chẳng lẽ… mình chưa từng buông bỏ sao?”/bật cười chua chát/
Một tin nhắn mới lóe sáng màn hình. Là Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
✉️: “Nếu em khó ngủ, mai anh đưa đi dạo cho khuây khỏa nhé.”
Ngắn gọn, bình dị, nhưng đủ khiến Duy thấy lòng mình dịu lại. Không áp lực, không níu kéo, chỉ là một sự có mặt lặng lẽ
Duy đặt điện thoại xuống, tựa trán vào bàn. Trong đầu em, hai cái tên đan xen: Trường – với tất cả kỷ niệm và vết thương cũ. Quang Anh – với sự chở che mới mẻ, kiên nhẫn.
——-
Ở một nơi khác trong thành phố, Trường trở về căn hộ trống trải. Hắn ngồi thụp xuống ghế, rót vội ly rượu nhưng chẳng nuốt nổi. Hình ảnh Duy trong vòng tay người khác như lưỡi dao xoáy vào tim.
Hắn lôi điện thoại ra, mở trang trò chuyện với Duy, ngón tay run rẩy trên bàn phím:
Trường
Trường
✉️: “Duy, cho anh một cơ hội…”/chần chừ/
Nhưng rồi, sau một hồi do dự, hắn xóa đi tất cả, chỉ để lại màn hình trắng. Bàn tay hắn run run che mặt, giọng khàn đặc: “Hắn sợ… em sẽ từ chối.”
Đêm ấy, mỗi người đều mang trong lòng một nỗi niềm. Một người day dứt vì quá khứ. Một người bối rối giữa ngã rẽ trái tim. Một người lặng lẽ chờ, không lời thúc ép.
Ba mảnh ghép rời rạc, nhưng số phận dường như đang sắp đặt để họ phải va chạm thêm lần nữa.
Ngoài kia, tiếng chuông nhà thờ ngân dài trong đêm, báo hiệu một ngày mới sắp bắt đầu…
Hot

Comments

Edna

Edna

Mình cũng đang muốn biết thêm về nhân vật trong truyện này đó. Hãy viết tiếp nào tác giả!😁

2025-08-25

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play