chap 5: Không lối thoát

Hoàng Phong hét lên, anh lao tới đứng chắn trước cơ thể vì sợ mà không ngừng run rẩy của cậu, ánh mắt đỏ ngầu vì tức giận.
Lê Hoàng Phong
Lê Hoàng Phong
Đừng động vào em ấy!!
Quang Anh nhíu mày nhìn anh, gương mặt lạnh đi thêm mấy phần. Dám xen vào chuyện của hắn ? Người này có cần thiết sống nữa không ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tránh ra
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hoặc tôi giết cậu
Hắn nói, lạnh lẽo và vô tình.
Lê Hoàng Phong
Lê Hoàng Phong
Anh không có quyền động vào em ấy!!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nó nợ tiền tôi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Muốn cứu nó thì nôn tiền ra đây
Lê Hoàng Phong
Lê Hoàng Phong
Em ấy nợ tiền anh đúng không ?
Lê Hoàng Phong
Lê Hoàng Phong
Nói đi, bao nhiêu ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sáu mươi tỷ, cậu nhắm chả nổi không ?
Hoàng Phong chết lặng, đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt ngơ ngác như không thể tin vào những gì mình nghe thấy. Anh quay đầu lại nhìn cậu, muốn cậu giải thích.
Nhưng đáp lại anh chỉ là cái lắc đầu trong bất lực và tuyệt vọng của cậu.
Quang Anh đứng đó, không nhịn được mà bật cười chế giễu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không có tiền thì tránh ra
Hắn vươn tay đẩy mạnh Hoàng Phong qua một bên. Quang Anh dùng lực rất lớn, khiến anh mất thăng bằng rồi ngã dúi dụi xuống mặt sàn lạnh ngắt. Nhưng chưa kịp chống tay đứng dậy, từ phía sau, hai tên đàn ông vạm vỡ đã lao tới, nhanh chóng đè anh xuống, giữ chặt như hai chiếc kìm sắt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Phong!!
Đức Duy hét lên, vội vàng muốn chạy về phía anh, nhưng cánh tay lập tức bị hắn siết chặt, kéo giật ngược trở lại.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Buông r-
Chưa để cậu kịp phản ứng, hắn đã đưa tay ghì lấy gáy cậu, ép sát môi mình xuống. Nụ hôn vừa sâu vừa mạnh, giống như muốn nuốt trọn cả hơi thở yếu ớt của cậu. Đức Duy giãy giụa, nắm chặt lấy ngực áo hắn, ra sức đẩy ra.
Bỗng
Một mùi vị đắng nghét len lỏi trong khoang miệng, đắng tới mức lông mày cậu nhíu lại, như sắp mất cả vị giác.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ưm..
Cậu mở to mắt, hai tay quơ loạng xạ, muốn đem viên thuốc trong miệng mình nhổ ra ngoài.
Trước sự phản kháng mạnh mẽ kia, hắn chỉ siết chặt lấy eo cậu, đầu lưỡi hắn quét qua, bắt buộc cậu phải nuốt xuống viên thuốc kia. Sức lực dần cạn kiệt, mi mắt cậu nặng trĩu, tim đập dồn dập trong lồng ngực.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đừng quấy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi sẽ không làm đau em
Giọng hắn khàn khàn, trầm thấp bên tai, vừa an ủi vừa áp đặt.
Nụ hôn kết thúc, nhưng cả cơ thể cậu lại trở nên mềm nhũn, hai mắt chỉ muốn khép lại thật lâu. Trước mắt cậu, gương mặt của Nguyễn Quang Anh dần mờ nhoè, tiếng hét tuyệt vọng của Lê Hoàng Phong bên tai cũng biến thành âm thanh nhỏ xíu.
Cứ thế, Đức Duy khép mắt, đổ cả cơ thể về phía hắn.
Quang Anh dang tay ôm cậu vào lồng ngực hắn, mùi hoa bạch trà quen thuộc bao trùm lấy cậu, vừa dìu dàng lại vừa đáng sợ.
Hắn bế bổng thân thể nhỏ bé lên, áp sát mặt cậu vào ngực hắn. Bước chân hắn vững chãi, từng nhịp như dẫm lên tim cậu, đưa cậu ra khỏi căn nhà đã từng tràn ngập ánh nắng.
Phía sau, tiếng thét của Hoàng Phong dần bé lại rồi tắt lịm. Bên ngoài, đêm tối phủ kín, chiếc xe phóng đi, để lại nơi bóng tối làn khói mù mịt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đức Duy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Kết cục này là do em từ chuốc lấy
___________
Đức Duy nhíu mày, từ từ mở mắt. Một cơn đau nhói ập đến, khiến cậu không khỏi choáng váng. Cả người cậu nặng trĩu, rệu rã chẳng có chút sức lực.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dậy rồi ?
Nguyễn Quang Anh ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa màu xám lạnh, tay hắn cầm một ly rượu vang đỏ, khẽ lắc nhẹ. Màn đêm buông xuống, ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ, rọi lên nửa gương mặt đẹp như tạc tượng của hắn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang..Anh..thả em ra..
Cậu nói, gần như thì thầm. Bóng tối bao trùm lấy căn phòng rộng lớn, thoang thoảng hương bạch trà quen thuộc. Dù chẳng thể nhìn thấy hắn, nhưng mùi hương ấy nhắc nhở cậu rằng hắn đang ở đây, rất gần cậu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đức Duy, em biết không ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Suốt hai năm bên nước ngoài, tôi chưa lần nào quên được em
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chưa một lần nào thôi đau khổ vì em
Hắn cất tiếng, giọng nói lạnh lẽo, từng câu từng chữ như đang cứa sâu vào vết thương đang dần lành trong trái tim cậu.
CHOANG!!
Càng nói, hắn càng mất bình tĩnh. Ly rượu trong tay bị hắn quăng thẳng xuống đất, tiếng đổ vỡ vang lên, từng mảnh thuỷ tinh bắn tung toé trên mặt sàn cẩm thạch hoà cũng chất lỏng màu đỏ rực.
Hắn chậm rãi đứng dậy, từng bước tiến về phía cơ thể đang run lên vì sợ hãi. Quang Anh cúi người xuống, hơi thở nóng rực phà lên cổ cậu. Giữa đêm tối lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp kia lại vang lên, như khởi đầu của mọi bi kịch.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi vừa hận em..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vừa nhớ em đến phát điên
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
!?
Chưa kịp để cậu định hình, đôi môi kia đã ép xuống, điên cuồng cuốn lấy lưỡi cậu day dưa. Đức Duy muốn vùng vẫy, nhưng lại bị nụ hôn nồng mùi rượu kia làm cho mê man, tay chân cậu mềm nhũn cứ thế để mặc hắn ôm vào lòng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Kể từ bây giờ, dù em có trốn, cũng đừng mong thoát khỏi tôi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang..Quang Anh..ưm..em không muốn..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em không có quyền lựa chọn, Duy
Dứt câu, hắn cởi bỏ chiếc áo sơ mi đen mỏng, ánh mắt nhìn cậu chỉ còn lại dục vọng khó kiểm soát.
Đêm đó, áo cưới trắng tinh bị xé toạc, tiếng thút thít vang lên từng hồi hoà cùng tiếng thở dốc đầy thoả mãn.
Đức Duy cứ thế thiếp đi trong không gian đặc quánh mùi nhục dục cùng cơ thể rã rời.
Và ở đâu đó nơi lồng ngực phập phồng, trái tim cậu cũng đau buốt, rã rời theo.
Còn tiếp
ShinyHeart
ShinyHeart
1041 chữ mà toi cứ thấy ngắn ngắn
Hot

Comments

con điên🌈💐

con điên🌈💐

ảnh thấy lời bộc bạch 2 lần r😭

2025-09-05

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play