Chương 3

Từ hôm ấy, ông Khoa bảo vệ cứ sắp tới giờ đóng cửa lại thấy hai đứa quen mắt, bon bon trên con Dream tem lửa vô trường.
Đặng Quế Chi (mẹ)
Đặng Quế Chi (mẹ)
Trời, xe này em thấy chục năm trước người ta tranh giành phải biết!
Đặng Quế Chi (mẹ)
Đặng Quế Chi (mẹ)
Anh mua lâu chưa?
Lê Thái Kiên (ba)
Lê Thái Kiên (ba)
Vừa về là ba anh quất luôn, 10 cây vàng đó.
Đặng Quế Chi (mẹ)
Đặng Quế Chi (mẹ)
Nhà anh giàu dữ vậy luôn hả?
Lê Thái Kiên (ba)
Lê Thái Kiên (ba)
Chứ sao?
Đặng Quế Chi (mẹ)
Đặng Quế Chi (mẹ)
Vậy sao giờ anh đi lái xe kiếm ăn?
Lê Thái Kiên (ba)
Lê Thái Kiên (ba)
...
Lê Thái Kiên (ba)
Lê Thái Kiên (ba)
Thì giàu cũng là chục năm trước mà.
Lê Thái Kiên (ba)
Lê Thái Kiên (ba)
Với lại anh làm là vì lòng tốt, chứ không đã lấy tiền của em rồi.
Đặng Quế Chi (mẹ)
Đặng Quế Chi (mẹ)
À, dạ. "Lấy cơm chứ có lấy tiền đâu...".
Những năm đại học của mẹ trôi qua trong yên bình. Đôi khi nhức đầu vì thi cử, luận văn nhưng vẫn là một bầu trời kí ức thanh xuân tươi đẹp, bởi có bà dì, ông cậu và...có ba.
Lê Thái Kiên (ba)
Lê Thái Kiên (ba)
Tặng em.
NovelToon
Đặng Quế Chi (mẹ)
Đặng Quế Chi (mẹ)
Tự nhiên tặng?
Lê Thái Kiên (ba)
Lê Thái Kiên (ba)
"Ủa, đáng lẽ phải khen chứ?"
Lê Thái Kiên (ba)
Lê Thái Kiên (ba)
Rơi ngoài đường nhặt về tặng đó.
Thấy vẻ mặt hậm hực đó, mẹ đoán chắc là cố tình mua về cho mình rồi nên không giả bộ nữa
Đặng Quế Chi (mẹ)
Đặng Quế Chi (mẹ)
Sến quá à, cảm ơn nhe!
Đặng Quế Chi (mẹ)
Đặng Quế Chi (mẹ)
Cười cười cái gì, lẹ lên trễ giờ!
Lê Thái Kiên (ba)
Lê Thái Kiên (ba)
Biết rồi. /Vẫn cười/
Rồi mỗi hôm ba lại đem cho mẹ một cành hoa, khi thì hoa lan (không đột biến), lúc lại tulip, có bữa là hoa hồng. Làm mẹ chắc mẩm ông này đang tán tỉnh mình rồi.
Cho đến một ngày.
Lê Thái Kiên (ba)
Lê Thái Kiên (ba)
Tặng em.
NovelToon
Đặng Quế Chi (mẹ)
Đặng Quế Chi (mẹ)
Trời ơi!
Lê Thái Kiên (ba)
Lê Thái Kiên (ba)
Sao vậy? Hoa đẹp quá hả? Nay anh đổi chỗ mu-... nhặt á!
Đặng Quế Chi (mẹ)
Đặng Quế Chi (mẹ)
Thôi anh đừng nhặt nữa, em còn muốn sống...
Lê Thái Kiên (ba)
Lê Thái Kiên (ba)
Là sao? Hoa này có độc hả?!
Đặng Quế Chi (mẹ)
Đặng Quế Chi (mẹ)
Hoa này hoa cúng mà!!
Lê Thái Kiên (ba)
Lê Thái Kiên (ba)
... /Chết lặng/
Từ đó, trước mặt dì cậu, mẹ không ba là ông Kiên nữa, mà là thằng cha hoa cúng.
Nhưng có lẽ, trong kí ức mẹ, bông hoa ngày đầu tiên vẫn là đẹp nhất. Và trong tim mẹ, ba là chàng trai hoa hướng dương.
Hai người cứ mập mờ mãi, đến khi ba đã ra trường, tìm được một công việc đúng ngành. Mẹ thì sắp học xong năm cuối, chuẩn bị học thạc sĩ lại hay tin...
Ông ngoại mất rồi...
Mẹ nghe xong thì hoảng hồn, bỏ cả việc học đang dang dở mà về lo tang sự.
Ba biết cũng lo lắm, nhưng gia đình ngăn cản, vì mới vào công ty, còn đang thực tập nên không thể bỏ lỡ công việc. Đành gửi cho mẹ ít tiền, nhưng ngày nào cũng chầu chực không yên, mấy lần bị sếp quở trách.
Bà ngoại sau lễ tang thì lâm bệnh nặng, mẹ hết lo tang lại lo bệnh, cuối cùng phải bỏ học, gần 4 năm đèn sách coi như mất hết...
Mẹ chuyển bà ngoại lên viện trên thành phố, lại một đêm thất thểu thì gặp ba.
Lê Thái Kiên (ba)
Lê Thái Kiên (ba)
/Cười cười/ Tìm thấy em rồi!
Mẹ nói
Mẹ
Mẹ
Lúc đó ổng gầy nhom, râu xanh lởm chởm, mắt sâu hoắm thâm đen, mà khi cười lên....không hiểu sao, mẹ lại thấy mặt trời giữa đêm khuya.
.
Lê Thái Kiên (ba)
Lê Thái Kiên (ba)
Buồn thì phải nói với anh, khổ cũng phải để anh gánh chứ, sao mà...
Đặng Quế Chi (mẹ)
Đặng Quế Chi (mẹ)
Ư..hức..huhu...
Đặng Quế Chi (mẹ)
Đặng Quế Chi (mẹ)
Em khổ lắm ,sao, sao em khổ quá, anh Kiên ơi...hức!
Mẹ khóc oà lên, khóc rất to. Phố xá khi ấy nhộn nhịp biết bao, mà trong mắt, trong tai ba chỉ có hình bóng mẹ hao gầy cơ cực, chỉ có tiếng khóc như trút hết mọi nỗi lòng đã kìm nén từ thuở nào.
Lê Thái Kiên (ba)
Lê Thái Kiên (ba)
/Ôm chầm lấy Chi/
Lê Thái Kiên (ba)
Lê Thái Kiên (ba)
Anh xin lỗi, xin lỗi mà... Sau này, sau này sẽ có anh, anh không để em khổ đâu....
Đặng Quế Chi (mẹ)
Đặng Quế Chi (mẹ)
Anh đừng bỏ em...hức. Có được không?
Lê Thái Kiên (ba)
Lê Thái Kiên (ba)
Được, được anh thề không rời không bỏ. Vì anh chỉ có em thôi.
Ba hiểu cảm giác mất người thân đau cỡ nào, vì năm ông nội sa cơ lỡ vận, vì những đêm chạy vạy vay vốn của bà nội để lo cho người chồng đầu ấp tay gối, để rồi biết ông đã có mấy đứa con rơi con rớt ở ngoài với người đàn bà khác.
Bà nội lên cơn đau tim, rồi không may qua đời.
Ba đã trải qua cảm giác đó.
Vừa qua 49 ngày, ba đã có bà mẹ kế, mang theo cặp song sinh trai gái, đứa nào đứa nấy giống ông nội như đúc.
Ba hận những người ngoại tình, lăng nhăng nên không bao giờ bước chân vào căn nhà ấy nữa.
Đêm ấy, Đặng Quế Chi bỏ lại ước mơ, Lê Thái Kiên bỏ lại gia đình. Họ chỉ còn có thể nương tựa vào nhau.
Lê An Nhi (tôi)
Lê An Nhi (tôi)
Nhưng mà ba ơi....
Lê An Nhi (tôi)
Lê An Nhi (tôi)
Sao ba lại trở thành kiểu người ba hận nhất rồi?
Hot

Comments

Alison Noemi Zetina Sepulveda

Alison Noemi Zetina Sepulveda

Nội dung của truyện rất hấp dẫn, được che chở với rất nhiều cung bậc cảm xúc và sự thăng trầm của cuộc sống. Cảm ơn tác giả đã chia sẻ câu chuyện này với mình.

2025-08-27

0

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play